Mộ An An có nghe thấy tiếng rên rì cùa người đàn ông, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đây là….” Cô nhìn sang Tông
Chính Thừa Duẫn.
“Bị đánh, nghe tiếng này khá thảm thiết.” Tông Chính Thừa Duẫn tặc lưỡi.
Ai đánh ai thì không nói.
Mộ An An không nói gì nhiều và bước lên cầu thang.
Có cánh cửa nhỏ ở trước.
Mở cửa là có thể đi thẳng lên gác mái của tầng trên cùng.
Tuy nhiên, khi đến gần Mộ An An càng nghe rõ tiếng rên rỉ đó hơn.
Sau khi nghe Tông Chính Thừa Duẫn giải thích, Mộ An An nghĩ đến cảnh Tông Chính Nghiêm bị đánh.
Cô đã nghe Tiểu Cửu nói rất nhiều về Thái Tử Đoàn của gia tộc Tông Chính.
Trong số đó, lão Lục – Tông Chính Nghiêm là nhiều nhất.
Vì người này quá phóng đãng và có một lịch sử đen tối.
Thất gia từ nhỏ đã thu mình, sống khép kín trong bóng tối, khi làm việc đến cả anh em ruột cũng không màng.
Người binh thường không thể và cũng không dám khiêu khích anh
X
ấy.
Duy nhất Tông Chinh Nghiêm là
người đào hoa, phóng đãng nhất, thường xuyên quấy rầy Thất gia, saụ đó thì bị trừng trị rất nghiêm khắc.
Mộ An An khó hiểu khi nghe thấy tiếng máy móc rất lớn, cô nhìn sang Tông Chính Thừa Duẫn.
Tông Chính Thừa Duẫn không lên cầu thang, mà chỉ đứng ở dưó’i.
Ban đầu hai tay khoanh trước ngực, khi Mộ An An nhìn qua, anh lại làm ra vẻ rất sẵn lòng.
Mộ An An nhẹ nhàng mở cánh cửa.
Ngay khi mở ra, một cơn gió mạnh ùa vào.
May mắn thay, Mộ An An phản ^ ứng nhanh, vội nắm lấy cánh cửa
để tránh bị gió thổi bay.
Có âm thanh ù ù rất lớn bên tai.
Sau khi đứng vững, Mộ An An thò đầu ra ngoài.
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng ngoài đó.
Trên sân thượng lúc này chỉ nghe thấy tiếng trực thăng.
Âm thanh bên tai đều do gió từ chiếc trực thăng này tạo ra.
Cùng lúc đó, Mộ An An thấy Tông Chính Ngự đá Tông Chính Nghiêm vào chiếc trực thăng với vẻ mặt vô cảm.
Mộ An An không hiểu nổi, cô hỏi Tông Chính Thưa Duẫn: “Thất gia đưa Lục gia đi đâu vậy?”
Tông Chính Thừa Duẫn ngẫm nghĩ: “Chắc là F Châu.”
Mộ An An nghiêng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên.
F Châu có phải nơi cô đang nghĩ đến không?
Quan trọng là Thất gia đưa Lục gia đến nơi đó làm gì?
“Cô rất thông minh, không biết tại sao à?” Tông Chính Thừa Duẫn hỏi.
Mộ An An không nói gì và quay đầu nhìn lại lần nữa.
Trực thăng bay rồi.
Tại sao Thất gia lại đưa người đi, cô thấy hơi khó đoán.
“Thôi vậy, dù sao Thất gia, tôi
không dám đắc tội.” – Tông Chính Thừa trả lời..
Tông Chính Thừa Duẫn nhún vai: “Lão Lục yêu mối tình đầu suốt 365 ngày, tự luyến đến cùng cực. Tài nguyên nước cạn kiệt, thời tiết xẩu, đừng nói là lão Lục thích nhất mẩy cô gái đẹp Châu Á, trai đẹp Châu Á cũng không. Tiểu thư An An, chú cô có hơi tàn nhẫn.”
“Anh nói xem, đang yên đang lành đưa người ta đến nơi đó, sau này lão Lục phải lảm sao. Chuyện này cũng không phải lỗi anh ta.”
Tông Chính Thừa Duẩn tỏ vẻ buồn bã cho lão Lục, nhưng chỉ được vài giây.
Vì Mộ An An thấy vẻ mặt bất lực đó cua Tông Chính Thừa trong 10 giây, thậm chí còn ít hơn 10 giây.
Sau đó liền nở nụ cười.
“Anh ở đây làm gì?”
Đột nhiên có tiếng nói đằng sau vang lên, Mộ An An giật mình lùi lại, cô hụt chân và suýt ngã.
Bỗng có một bàn tay giữ lấy eo cô.
Mộ An An nhìn cầu thang dốc với nỗi sợ hãi.
Khi quay lại, cô thấy Tỏng Chính Ngự đang nhìn minh.