Mộ An An đợi thêm một phút nữa, nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
Có kiêu ngạo quá không?
Mộ An An nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện của hai người và gửi ầnh chụp màn hình cho Tiểu Cửu.
An: Cửu Cửu, em nghĩ rằng có vấn đề gì với cuộc trò chuyện của tụi chị không?
Sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác chà đạp: Hả?
Sởm muộn gỉ cũng sẽ bị người khác chà đạp: Thấy rồi, không vấn đề. Chỉ là chị có hơì kiêu ngạo, không phải chị rất thích Thất ca sao? Đột nhiên lại lạnh lùng như vậy?
Mộ An An thấy Tiểu Cửu đồi tên, có chút buồn cười.
Vốn dĩ đang chán nản, nhưng khi thấy cái tên này liền vui vẻ trờ lại.
Cô thường hay cài biệt hiệu cho người khác, nhưng lại không cài biệt hiệu cho Tiểu Cửu.
Chính là vì Tiểu Cửu đồi tên, đổi hình đại diện liên tục.
Hơn nữa, mỗi khi đổi tên thì có rất nhiều câu chuyện.
Hôm qua là “vẫn là ba”, nay lại thành “bị người khác chà đạp”?
An: Chị thích anh ấy nhiều năm như vậy, ấm ức có, tức giận cổ, ghen cũng không thẻ tỏ ra mặt, làm gì dễ đạt được vậy.
An: Hơn nữa, bây giờ chị còn không rõ anh ấy đối với chị lá tính chiếm hữu hay thực sự thích nữa…..
Vừa đánh xong dòng này, Mộ An An liền xoá đi.
An: Em và Tống Đình lại có chuyện gi nữa?
Sớm muộn cũng sẽ bị người khác chà đạp: Chị và Thất ca lãng mạn thật.
Sớm muộn cũng sẽ bị người khác chà đạp: Đừng nhắc nữa, rõ là bảo em gộị đầu mà lại ngã trong phòng tăm, đến quần cũng xé rách luôn.
An: Em tỉnh táo chút đi, mới tí tuồi thôi, đừng làm loạn.
Tôi rất trong sạch: Không có chuyện đó! Chỉ là Tống Đình bảo em chịu trách nhiệm, dù gì em cũng bản thân rồi nên sợ gì cái chày của cậu ấy!
“An An.”
Mộ An An đang trả lời tin nhắn của Tiểu Cửu, bên cạnh đột nhiên có người gọi.
Cô ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Trân đi tới.
Mộ An An cau mày.
Tiểu Trân nờ nụ cười đến gần Mộ An An: “An An, sắp tan ca rồi, cùng đi àn đi. Nghe đồng nghiệp nói căn tin chúng ta mới trở thành nhà hàng năm sao, trong đó toàn
là đầu bếp nãm sao thôi. Có thẻ công tác nên được ăn miên phí, bọn họ đều điên cuồng cả lên!”
“Tôi không thân với cô.” Mộ An An nói thẳng.