Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm cô thường nhìn thấy người nhà bệnh nhân thức dậy, xoay eo, gương mặt mệt mỏi đi đến nhà vệ sinh đánh răng và rửa mặt.

Rõ ràng là mệt muốn chết nhưng phải kiên cường chổng đỡ.

Nhiều khi, Mộ An An nghĩ trong lòng rằng nếu một ngày nào đó, bệnh nhân đến bệnh viện ngày càng ít đi.

Nếu một ngày nào đó, cho dù là có bệnh nặng đến bệnh viện kiểm tra thì cũng chỉ cực một ngày, và có thể rời đi ngay trong ngày hôm sau rồi trở lại cuộc sống bình thường.

Bệnh viện như vậy sẽ có rất nhiều hy vọng.

trạng sau khi. vào viện rắt khó ra về.

Bệnh nhân khó rời khỏi, người nhà bệnh nhân bỏ đi cũng không dễ.

Mộ An An nghĩ đến ngơ ngác, dột nhiên có người xoa mặt cô.

Mộ An An quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Không vui à?” Người đàn ông hỏi.

Mộ An An lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: “Đột nhiên cháu hiểu ra tại sao mẹ và ông ngoại muốn dồn hết tàm huyết vào nghiên cứu thuốc.

giới này trở nên tốt đẹp hơn.”

Vì muốn cho thế giới này tràn ngập hy vọng.

Vì mẹ và ông ngoại thật sự rất vĩ đại.

Vì đây là thế giới mà mẹ và ông ngoại cô yêu và là thế giới có Thất gia.

“Cháu sẽ trở thành một bác sĩ tốt.” Tông Chính Ngự xoa đầu Mộ An An.

Mộ An An có chút ấm ức: “Nhưng bác sĩ Quách Ái Hoa nói cháu làm người không tốt lắm, nói cháu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của cháu.”

Mặc dù bác sĩ Quách Ái Hoa không nói rõ câu đó, nhưng Mộ An An có thể hiểu được câu của bác sĩ Quách Ái Hoa không muốn nói là câu: Cồ làm người có vắn đề, không thích hựp làm một bác sĩ tốt.

“Cô ta nói sao?” Mặt Tông Chính Ngự tối sầm lại.

Mộ An An nói: “Sau khi bác sĩ Quách biết được thân phận của cháu, nói là cũng hiểu được chút chuyện xảy ra với cháu trước kia, cảm thấy cháu làm người có vấn đề.”

Tông Chính Ngự không nói gì, mặt cứng đơ.

“Cô ấy nói cháu quá tàn nhẫn, có thủ tất báo, tức giận cũng không giấu giểm. Thắt gia, có phải cháu quá dựa dẫm vào gia cảnh của chú nên không kiêng nể gì, làm gi cũng không suy nghĩ, nẽn đám người đó mói lần lượt gây rắc rối cho cháu?”

Mộ An An thừa nhận tự mình tìm đển nhà họ Giang.

Cô bắt buộc phải đến đé đòi lại công bằng cho mẹ và ông ngoại. ____J

Nhưng Đường Mật, Tiểu Trân, thậm chí cả người bạn tốt nhất của cô cũng rời đi.

Cả buổi chiều Mộ An An bị cô lập, bị những lời của bác sĩ Quách Ái Hoa ảnh hường rất nặng.

Cả buổi chiều đều hoài nghi chính mình.

Mãi cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, khi gặp được anh thì như thể mọi phiền não trong phút chốc đều tan biến.

Cô chìm đắm trong sự lãng mạn và vui vẻ của buổi hẹn hò.

Nhưng lúc này thấy những y tá đang bận rộn, nhắt là những người nhà của bệnh nhản cực khổ như vậy đã kích động Mộ An An.

Mộ An An háo hức tim một đáp án: “Thất 4 gia, cháu làm người có vấn dè thật sao?

Có phải cháu nên che giấu tài nàng của mình, một hạt cát trong mắt cũng không chịu nổi.

Như chuyện của Tiểu Trân, bình thường có nhiều lúc nếu cháu không thẳng thắn với Tiểu Trân như vậy, có lẽ cô ta đã không ghét cháu, hoặc sẽ không cảm thấy cháu cưóp đi vị trí của cô ta.

Còn Trần Hoa, thực ra cậu ấy không làm gì cả. Chỉ là cậu ấy có ý tưởng, chỉ có thể là một lúc vô ý nào đó lại trở thành đồng phạm?”

Mộ An An hòi từng câu, hai mắt đỏ hoe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK