Đang ngẫm lại chuyện trước kia vì Thất gia chủ động lên tiếng ngăn cản không cho cô gặp ông.
Bây giờ giải thích rõ ràng, Mộ An An có chút u sầu.
“Vậy thì không gặp.”
“Hửm? vẫn là nên gặp để ông ấy biết sự hiện diện của cháu. Cháu yên tâm, ta sẽ bảo vệ đứa trẻ nhà ta thật tốt.” Thất gia bật cười, xoa mặt Mộ An An.
Thất gia nói ra câu cuối rất nhẹ nhàng, vả lại còn ghé sát vào tai của Mộ An An nói.
Nhưng đối với Mộ An An, đây không còn là một câu nói nữa.
Là một cú đánh lén, đánh trúng trái tim của Mộ An An.
Ngay lúc đỏ, Mộ An An muốn trao cuộc đời mình cho người đàn ông này.
Cô đưa mắt sang chỗ khác: “Vậy thì…để xem.”
Con dâu xấu tính muốn gặp ba mẹ chồng…..
À không, là con dâu xinh đẹp muốn gặp ông nội oai phong lẫm liệt.
Nếu gặp ông sẽ khiến Mộ An An rất căng thẳng.
Nhưng Mộ An An rất mong đợi.
Sau đó, vì Thất gia nhận một cuộc điện thoại công việc, anh ^ luôn phẩi bàn công việc nên Mộ
An An và anh không có gi đề nói bản thân ngẩn ngơ nhìn bên ngoài.
Khi đến Ngự Viên Loan, Thất gia mới kết thúc cuộc gọi.
“Cháu vàọ trước đi, ta đi công ty một chuyên.” Thất gia nghiêng đầu nhìn Mộ An An nói một câu.
Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu: “Chú đi đi, cháu và Tiểu Cửu chơi không chán chút nào.”
“Tiểu Cửu?” Thất gia đột nhiên nhớ đến tên em gái mình liền cau mảy.
Mộ An An vốn muốn đợi Thất gia nói câu sau đó, nhưng Thất gia không nói gi cả, khiến Mộ An An nảy sinh một dự cảm không lành.
** Đây là tamlinh247.com.vn, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Người hầu mờ cửa cho Mộ An
An, cô chỉ có thể chào tạm biệt That gia: “Vậy cháu vào trước nhé, bye bye.”
Thất gia vẫn không trả lời.
Mộ An An chì cười rồi xuống xe.
Chỉ là khi cô vừa xuống xe, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh vừa nói muốn đi công ty bàn công việc, lúc này lại xuống xe.
Anh đưa tay chỉnh trang lại chiếc áo vest bên ngoài.
Mộ An An nhìn không hiểu động tác này: “Thất gia?”
Tông Chính Ngự không trả lời, khi quay đầu vưa hay nhìn thấy Tiểu Cưu xuống xe, Thất gia gọi Tiểu Cửu: “Qua đây.”
Tiểu Cửu vừa xụống xe, Thất gia bỗng gọi cô, khiến hai chân Tieu Cửu mềm nhũn, suýt chút thì ngã.
Rất may ià cô thông minh khi vịn lấy cửa xe.
Tiểu Cửu cười gượng nhìn Mộ An An.
Mộ An An bối rối.
“Tông Chính Tửu.”
Một giọng nói bực mình vang lên, Tiểu Cửu lập tức đứng dậy đến gần Thất gia.
‘Chỉ cần tôi nghe lời, nắm đấm sẽ không đụng được đến tôi.’ Tiểu Cửu đứng trước mặt Thất gia.
“Anh bảy, anh có gì căn dặn, xin cứ nói. Em đảm bảồ bat chap
gian nguy, có chết không từ! Chỉ cần là Tiểu Cửu làm được thì nhất định sẽ vì anh thịt nát xương tan! Không vì gì cả, chỉ vì anh bảy rất có ma lực, không thể không để Tiểu Cửu……”
“Im miệng.