Tài xế không dám lơ là, vừa khởi động xe vừa đạp ga lao thẳng về phía Lucy đang chửi rủa.
Lucy đang mắng chửi rất kích động, khi thấy xe lao vào, cô giật mình và chạy ra sau, nhưng chiếc xe đang đuổi theo cô.
Lucy bị bong gân chân vì đi giày cao gót nên cô chỉ có thể bò trên mặt đất trong sự xấu hổ.
Thấy chiếc xe đang lao đến, Lucy che mắt và hét ỉên! Chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cùng lúc đó, vệ sĩ vừa ném Lucy ở cổng toà nhà Giang thị bước tới vác cô lên rồi đi về phía thùng rác bên đường. Nắp thùng rác màu xanh lá được mờ ra, mùi rác nồng nặc, vệ sĩ vô cảm ném Lucy vào đó rồiị đậy nắp lại. J
Toà nhà tập đoàn Giang thị.
Lúc Lucy bị ném vào một cách tàn nhẫn, hiện trường im bặt.
Mộ An An chỉ là một trò lừa để giết gà doạ khỉ.
Mộ An An cũng biết rất rõ rằng có những giám đốc điều hành cấp cao khác và đối tác đứng sau Lucy, nhưng họ đang lợi dụng cô ta như một con dao chống lại bản thân cô ta. Chẳng qua cô ta chì là một con dao để cảnh cáo những con người này.
Một mũi tên trúng hai đỉch.
Nhìn thấy mọi người đều im lặng, Mộ An An liền cho đội ngũ quản lý một ánh mắt. Sau đó trên màn hình lớn của hội nghị phát một đoạn video tiền thân của tập đoàn Giang thị….lịch sử phát
triển của tập đoàn Mộ thị.
Mộ An An nói: “Tôi biết trong 8 năm qua mọi người chỉ nhớ đến Giáng thị mà quên mất đi công ty gia đình này đã thực sự phát triển như thế nào. Quên gốc rễ là thú nặng mùi đồng nhất đối với một doanh nhân, tôi cũng không trách mọi người. Nhưng mọi người tốt nhất nên nhớ rằng, hôm nay tỏi mang bản gốc của công ty mà mọi người đã lãng quên tới đây, bây giờ bắt đầu ghi nhớ cho tôi từng chút một.”
Mộ An An đặt tay lên bàn và gõ nhịp vảo mặt bàn bằng ngón trỏ: “Mọi người có thể không phục, nhưng hãy nhịn.”
Tất cả những người điều hành cấp cao tại đó:….
Mộ An An: “Tôi nói thẳng với mọi
người là không chỉ tập đoàn Giang thị phải đồi tên mà cách làm việc cõng nhất định phải đổi. Mọi người muốn giống trước đây là nhận lợi ích từ công ty, xin lỗi không có! Nếu không thề chấp nhận thì có thể từ chức và bồi thường. Nhưng nếu bị tôi điều tra ra được, tôi đảm bào mọi người sẽ rất vui khi ăn cơm tù và hối hận khi bước vào thương trường! Điều nên nói đã nói xong rồi.”
Chủ quyền tuyên thề cũng đã được giải quyết.
Mộ An An không muốn nói nhiều, lấy kính râm đeo trên ngực ra đeo lên: “Còn nữa, tôi rất bận, mỗi ngày chim hoàng yến tôi đây cũng bận không biết làm sao để dỗ dành Thất gia, vậy nên mọi việc của công ty đều giao cho đội ngũ quản lý của tôi đi.”