Mộ An An lấy lại bình tĩnh một chút, tinh thần cũng khá hơn.
Cô ngà người ra ghế, hai chân thả lỏng và duỗi thẳng.
Hiện tại, không có ai ở hành lang nên cô không quá lo lắng về hình tượng.
Mộ An An lấy điện thoại trong túi áo ra.
Bấm hai lần vào màn hình vẫn không có phản ứng, cô nghĩ rằng điện thoại bị hư, nhưng khi cố nhấn nút nguồn thì điện thoại mới có phản ứng.
Khi bác sĩ Quách Ái Hoa gọi cho cô, cô lo lắng rằng điện thoại sẽ ảnh hưởng đến công việc của minh nên đã tắt đi.
Thời gian khởi động không ngắn.
Những cảm xúc lúc sáng được bỏ qua vì quá bận rộn, bỗng chốc ùa về trong thời gian đó.
Ắm ức còn có khó chịu, rất muốn khóc.
Mộ An An hít thở thật sâu, không để nước mắt rơi.
Cô không thích khóc.
Sau khi mở máy, Mộ An An nhìn thoáng qua các con số trên ứng dụng, nhắc nhờ cô có thông bảo chưa xem.
Tim cô thắt lại.
Nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện với Thất gia trước đây mà đau lòng.
Chỉ có xin lỗi.
Hoa lan dạ hương tím đối với cô mà nói chỉ là lời xin lỗi.
Đối với cái gọi là ‘nhận lấy tình yêu của ta’ chỉ là Mộ An An tự mình đa tinh.
Mắt bắt đầu thấy hơi cay cay.
Trong lòng Mộ An An rất khó chịu, muốn siêu âm tim.
Tuy nhiên, điện thoại vang lên kèm theo đó là nhạc chuông.
Mộ An An bị doạ một phen.
Cô thấy nhẹ nhõm khi xác nhận đó là cuộc gọi của Tiểu Cửu.
Khi Mộ An An trả lởi điện thoại, có tiếng người đi lại ở hành lang nên Mộ An An từ từ đứng dậy.
“Alo?”
Cô trả lời điện thoại và đi nhanh về cuối hành lang.
Cuối cùng là đứng ờ cửa sổ.
Giọng của Tiểu Cửu phát ra từ loa điện thoại: “Chị An, chị An, em mới tỉnh dậy. Em tỉnh dậy là không thấy chị đâu, chị ở đâu vậy? Khi em tỉnh dậy có gửi tin nhắn cho chị, cũng có gọi điện
nhưng chị không trả lời tin nhắn, cũng tắt máy luôn.”
Tiểu Cửu buồn bã và ấm ức nói.
Có lẽ là do hôm qua uống nhiều nên giọng Tiểu Cửu có hơi khàn.
Vậy nên, những tin nhắn chưa đọc đó thực ra là do Tiểu Cửu gửi.
Không liên quan gì đến người đàn ông đó..
Mộ An An cúi đầu và cười khẩy, ngay bây giờ cô còn đang mong chờ điều đó.
“Chị An, chị An?”
“ừ, sáng chị có việc nên bận tới giờ. Chị làm việc nên thường tăt máy.” Mộ An An định thần lại rồi giải thích cho Tiểu Cửu.
“ồ.” Tiều Cửu trả lời bằng giọng nghẹn ngào.
Sau đó, Mộ An An nghe thấy tiếng động, đoán rằng Tiểu Cửu đã ngã xuống giường.
Mộ An An cụp mắt xuống nhìn cảnh vật ở dưới lầu.
Gần hết giờ ăn, các nhân viên y tế đã trờ về từ căng tin, một chiếc xe cấp cứu vừa dừng ờ ngã tư đang tiến hành kiểm tra bình thường.
Mộ An An nói: “Tiểu Cửu, chị sẽ gọi khách sạn đem cơm cho em. Sau khi ăn xong thì tắm rửa rồi về Ngự Viên Loan chơi với ông đi.”
Tiểu Cửu trả lời một cách mơ hồ: “Thật ra em không muốn về, thấy ông thi em đau đầu, chắc chắn là
muốn trừng trị em mà. Chất vấn em tại sao bỏ nhà đi, em nói với chị là mẹ em lẻn gửi tin nhắn cho em, nói là lần này ông qua chính là muốn đưa Thất ca về, dể em chú ý một chút….”
Tiểu Cửu là người nói nhiều, một khi bắt đầu thì sẽ nói không ngớt
Mộ An An không nói gl nhiều mà chỉ nghe Tiểu Cửu lảm nhảm.