Đồng thời, Mộ An An cũng cảm thấy Giang Phong làm vậy có thể được xem là một lời tuyên chiến.
Mộ An An đối với việc Giang Phong biết mình có mấy cái áo gile này cũng không có gì lạ.
Cô đã từng cái từng cái lột bỏ.
Cô chỉ thấy ngạc nhiên về sự thay đổi của Giang Phong.
Trong ấn tượng của cô, Giang Phong vô dụng và ngốc nghếch lại hoàn toàn khác, người đứng
trước mặt cô lúc này dường như chính là một Giang Phong đã lột xác.
Gỡ bỏ sự ngốc nghếch đi, giữa hàng chân mày như có vài nếp nhăn.
Giống như mỗi lần Mộ An An cảm thấy sau lưng như có một cặp rắn độc, ánh mắt của chúng luôn nhìn chằm chằm về cô.
Nhưng lại nghĩ là không thể.
Cảm thấy không đúng.
Giang Phong ở trước mặt này
không còn ià đồ ngốc nghếch như trước nữa.
“Em gái An An, sao không nói gì thế, là quá bất ngờ phải không?”
– Giang Phong hỏi dồn dập.
Mộ An An kiềm nén tâm trạng trong lòng, bình tĩnh mỉm cười: “Thì ra là Giang Phong, Giang đại thiếu gia, tôi còn tưởng ai nữa
cơ.”
Giọng điệu Mộ An An bình tĩnh, lời nói gai góc: “Tôi còn tưởng rằng Giang đại thiếu gia bây giờ còn trong trại cai nghiện ma tuý, hay là mới trốn ra nước ngoài, tự
nhiên trở về ngang như vậy, không sự bị bắt sao?”
Giang Phong vốn dĩ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng vì lời nói thẳng thắn và sắc bén của Mộ An An nên liền trở nên cứng đơ.
Khi Giang Phong chính thức bước đến trước mặt cô, Mộ An An liền biết cuộc chiến này giữa cô và nhà họ Giang đã hoàn toàn bắt đầu.
Lần này, cô và nhà họ Giang chỉ có thể một sống một còn thì mới được xem là hạ màn.
Vậy nên tại sao phải tiếp tục diễn vở kịch tình thân giả tạo này?
Cô thấy thật kinh tởm!
Nhưng khi mặt Giang Phong trầm xuống một lúc liền nhanh chóng thay đổi, mỉm cười lịch sự: “An An, em thật thích nói đùa.”
‘Thiếu gia Giang Phong, anh đừng lại gần quá.” – Mộ An An nói: “Buổi họp báo của Giang Cầm đã nói rõ là anh và Giang Cầm chẳng qua là theo Quách Nguyệt Hoa gả vào nhà họ Giang để cho mấy người một danh phận, nói trắng ra là nhà họ Mộ ban ơn cho.”
Anh kêu tôi là em gái An An à?
Xin hỏi anh có tư cách gì?
Mộ An An hạ giọng thấp xuống, kiêu ngạo, một chút cũng không nể mặt.
Giang Phong bị những lời này của cô chọc cho tức điên lên, mặt cứng đơ hết mấy lần.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên những người xung quanh lại còn nở một nụ cười, giống như Mộ An An đã nói chuyện gì đó rất vui vậy.
Hoá ra hai người đang nói chuyện ờ đây, phải hạ giọng cộng
thêm tiếng ồn ào xung quanh nên những người bên cạnh căn bản không nghe thấy gì.
Giang Phong cười lên, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Mộ An An, sau đó ôm cô vào lòng.
Giang Phong lớn tiếng nói: “Tất nhiên phải phạt rồi, vậy thì mời nhảy một đoạn.”
Khi vừa nói xong câu này, những người xung quanh bắt đầu phấn khích lên, bao vây hai người để tạo thành một vòng tròn.