Tại sao anh lại nói muốn theo đuổi người ta?
“Nhưng.” Mộ An An nhìn hắn.
Cô muốn nói nhỏ giọng, nhưng cảm thấy khó quá.
Cô liền vươn tay giật cà vạt của Thất gia, khiến anh phải cúi đầu.
Cỏ thì thầm vào tai anh: “Vừa nãy chú dỗ dành bổn cung rất vui, vậy nên cộng điểm.”
Tông Chính Ngự nhướng mày: “Bao nhiêu?”
Mộ An An nghiêm túc suy nghĩ, làm điệu bộ số 2.
“Hai điểm?” Thất gia cau mày, vậy vẫn còn âm 8 điểm.
Anh vươn tay. nhẹ nhàng bẻ thêm hai ngón tay của Mộ An An lên, “4 điểm.”
“Trẻ con không nói lý, thật mệt mỏi.”
Mộ An An nhìn anh, quả quyết thu lại một ngón tay: “Ba điểm, nói nữa trừ điểm.”
‘‘Đúng là không nói đạo lý gì cả.” Anh đưa tay xoa tai Mộ An An.
Trong thang máy, ngoài Thất gia và Mộ An An còn có lễ tân dẫn đường cho bọn họ.
Lễ tân đứng trước, không dám nhìn ra sau.
Nhưng có một tấm gương phía trước thang máy.
Lễ tân có thể thấy rõ người đàn ông cao lớn đang cúi đầu dỗ dành người con gái bên
cạnh.
Đôi mắt sâu thắm kia thoạt nhìn khiến người ta có thể thấy cảng thẳng, nhưng lại tràn ngập sự dịu dàng khiến người ta đắm đuối.
Nhưng sự dịu dàng này chỉ thuộc về cố gái.
Lễ tân đứng trước rất cáng thẳng.
Trong đầu ngoài xuất hiện từ ‘yêu thương’ thì khỏng tìm được từ nào khác để hình dung.
‘Ting! cửa thang máy mờ ra.
Lễ tân vội bước ra, giữ cửa thang máy cho hai người họ đi ra.
Khi thang máy vừa mở cửa, người đàn ỏng và cô gái trờ về lại thái độ bình thường.
Ngừi đtay cô gái và bước ra ngoài.
Nhà hàng đã sớm nhận được tin là Thất gia sẽ đến.
Nhà hàng được trang trí sang trọng, không có ai ngoài nhân viên.
“Thất gia, cô An An, mời qua bèn này.” Nhân viên phục vụ nhà hàng nhận nhiệm vụ đón tiếp hai người và dẫn họ vào nhà hàng.
Vì lúc này quá nắng nóng nên chỗ ngồi cạnh cừa sồ không ổn lắm.
Vì vậy, nhà hàng đặc biệt bố trí một chỗ ngồi giữa nhà hàng cho hai người.
Chỗ này tránh hướng máy lạnh, khi ánh nắng bên ngoài cừa sổ chiếu vào tạo ra độ sáng vừa phải.
Nhân viên phục vụ kéo ghế ra cho hai người.
Mộ An An nhìn xung quanh: “Sao lại đến nhà hàng này vào buổi trưa?”
Nhà hàng được trang trí rất bắt mắt, mang tới cảm giác sang trọng và lãng mạn.
Cửa số kính trong suốt từ trần đến sàn đều hướng ra bờ sông.
Vào ban đêm, đó là một cảnh vô cùng đẹp.
“Buổi tối cháu có rảnh không?” Tỏng Chính Ngự hỏi.
Mộ An An mím môi: “Tối nay cháu phải trực ca đêm.”
Tông Chính Ngự cau mày: “Cháu không có ca đêm.”
“Cháu chủ động yêu cầu vậy.” Mộ An An bổ sung.
Thất gia khó chịu.
Lúc này, nhản viên phục vụ bưng món ăn lên.
Mộ An An nói với người đàn ông trước mặt: “Hôm nay xảy ra một chuyện nên cháu mới ờ lại. Hôm nay có hai bệnh nhân được đưa đển, một người là nghệ sĩ nam, người kia là cụ già bị đau tim. Người hâm mộ của nam nghệ sĩ cũng theo đến, bảo phải lập tức chữa trị cho anh ta. Nhưng tình trạng của cụ già rất nguy kịch, sau đó xảy ra chút xung đột. Cụ già được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng vi trễ một chút nẽn phải quan sát có vượt qua được tối nay không. Nếu qua được tối nay thì cụ già bình an, cháu phải ở lại vì nói cho củng, quay về cháu cũng không nghĩ ngơi được.”
Biếu cảm của người đàn ông vẫn nghiêm nghị như vậy, cô uất ức: “Thất gia?”