Hiện bô truyện đã update bằng với tốc độ ra truyện của dịch giả. Nên bạn thông cảm nếu chương ra chưa được đều như trước nhé! Chúng mình sẽ cố gắng update sớm nhất có thể!
—-
Dùng phương pháp trực tiếp nhất, chính là dụ người đứng sau ra mặt.
Nhưng vì Mộ An An nên mới đình chỉ kế hoạch.
Giữ cái mạng chó của Giang gia lại.
Tông Chính Ngự cúi đầu châm thuốc, hút một hơi rồi lấy xuống.
Sau đó xoay người đi xuống lầu.
Tay phải anh kẹp thuốc, tay trái đặt vào túi quần, dáng đi ổn định.
Chỉ là khí lạnh trên người anh khiến người khác cảm thấy không dám đến gần, vô cùng nồng đậm.
Giang cầm vừa nhìn thấy Thất gia đi từ trên lầu xuống, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, cơ thể căng cứng.
Nửa ngày ông mới nói một câu: “Thất, Thất gia.
Tông Chính Ngự liếc ông ta một cái, trực tiếp xoay người ngồi ở chiếc sofa đơn đối diện.
Khoảng cách so với chỗ của Giang Trấn vô
cùng xa.
Cơ thể anh dựa vào sofa, cầm thuốc lên rít hai hơi rồi ghét bỏ dập tắt.
“Nói, chuyện gì.”
Thái độ cực kỳ lạnh lùng.
Giang Trấn hơi sợ.
Dù sao thân phận và khí thế của vị gia này.
Không có ai là không sợ cả.
Giang Trấn nuốt nước bọt rồi nói: “Tôi, tôi muốn gặp An An.”
“Sau đó?”
Giang Trấn bị hỏi như thế thì không cách nào chống đỡ.
Ông chỉ có thể kiên trì tới cùng, dùng lý trí nói: “Xin lỗi Thất gia, tôi mới biết được con bé là An An. Tám năm nay tôi vẫn luôn tìm con bé, tôi muốn nhận con gái muốn hỏi những năm này con bé sống tốt không, có bị tủi thân không?”
“Ý ông là con bé ở bên cạnh tôi sẽ tủi thân?”
Tỏng Chính Ngự nâng mí mắt, chầm chậm hỏi một câu.
Giang Trấn lập tức bị kinh sợ, âm thanh cũng vặn to lên: “Không không không, tôi không có ý đó!”
“Nhỏ tiếng lại, con bé vừa ngủ.”
Tông Chính Ngự mất kiên nhẫn nói.
Tông Chính Ngự nói xong câu ấy, Bác sĩ Cố vừa hay đi từ trên lầu xuống, bước chân lập tức khựng lại.
Anh vừa thay thuốc cho Mộ An An.
Mộ An An cũng đúng là đã ngủ rồi.
Nhưng khoảng cách từ lầu một đến làu hai, cộng thêm cửa sổ và cửa chính phòng đã đóng của Mộ An An.
Cho dù có ồn dữ dội đi nữa thì người trong phòng ở tầng hai cũng không nghe thấy gì.
Tất nhiên là ba cái này Bác sĩ cố không dám nói, anh cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình rồi rời khỏi biệt thự chính.
Trên sofa, Giang Trấn không dám nói gì.
Mồ hôi lạnh trên trán ông điên cuồng tuôn ra, ông vươn tay không ngừng lau đi,
Giống như là lau mãi không hết vậy.
Giang Trấn không dám nói chuyện, Thất gia cũng không thể nào chủ động lên tiếng với ông.
Bầu không khí trong phòng khách trong chốc lát trở nên im ắng.
Khiến cho Giang Trấn càng thêm hoảng loạn.