Khi Thất gia phát điên lên vì chứng đau đầu này, Mộ An An cũng không cảm thấy sợ đến vậy.
Như thể người đàn ông này là một ác quỷ từ vực thẳm, đến gần thì chỉ có chết!
Sợỉ dây bạc đó dường như không thể cắt được xương nên chỉ có thể siết chặt hết lần này đến lần khác, mà ngược lại, cơn đau ở cổ tay ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tông Chính Ngự vô cảm đứng một bên, thần thái lạnh lùng.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó ẩn chứa một sự lạnh lùng vô cùng mạnh mẽ.
Cái kiểu lạnh lùng ấy chẳng có chút tình người nào cả, như ác quỷ của vực thẳm.
Khi anh ngước mắt lên nhìn Giang cầm, cả người Giang cầm ngồi sụp xuống đất rồi co rúm lại: “Tôi nghe lời, tôi nghe lời, đừng giết tôi, cái gì tôi cũng nghe mà.”
Tông Chính Ngự trực tiếp tung roi trước mặt Giang cầm: “Đánh.”
Giang cầm ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy Tông Chính Ngự liền run rẩy vì sợ hãi và không chút do dự, cô thậm chí còn cầm roi lên rồi đứng dậy, vung roi thẳng vào người Quách Nguyệt Hoa.
Bốp! Bốp! Từng roi từng roi đều dùng hết sức.
Lúc này, Quách Nguyệt Hoa phát điên lên vi cổ tay quá đau, có thể thấy toàn bộ xương bàn tay đã rũ xuống, xương cũng bị cắt làm đôi.
So với sự đau đớn thể xác thì đòn roi này thực sự không là gì cả.
Nhưng Giang cầm giống như phát điên, càng đánh càng hưng phấn, cười đến càng biến thái: “Đánh, đánh! Đánh chết người phụ nữ xấu xa này!”
Quách Nguyệt Hoa tuyệt vọng nhìn Giang Cầm.
Cảnh tượng đẫm máu và bệnh hoạn.
Nhưng người đàn ông này đã tạo ra tất cả, đứng trước mặt nhìn chằm chằm Mộ An An.
Ngay cả khi toàn bộ lòng bàn tay của Quách Nguyệt Hoa bị cắt đứt, anh vẫn thờ
ơ.
Tiều Cửu ở phía sau không dám nhìn “Thất gia..”
Mộ An An đối diện với cảnh tượng này thi có chút khó chịu.
Khi cô định nói, người đàn ông phía trước quay lại: “Ngồi và xem đi!”
Tông Chính Ngự vô cảm nói với Mộ An An một câu, rồi bước chân đi qua vũng máu đó đến cánh cửa.
Khi mở cửa ra anh trực tiếp đem Giang Phong từ bên ngoài đi vào.
Sau đó ném hắn trước mặt Quách Nguyệt Hoa, mặt của Giang Phong rai trên vũng máu, tay thi ôm lấy miệng.
Giang Phong vốn đang kịch liệt đối mặt, khi phản ứng lại thì hắn đột nhiên kêu gào thảm thiết, từng bước lùi lại, cả người run rầy.
Quách Nguyệt Hoa đang hấp hối, thần trí không tỉnh táo.
Giang cầm vẫn đang đánh bà ta một cách điên cuồng, thấy Giang Phong đi vào thì cô quay lại rồi dùng roi đánh vào Giang Phong.
Giang Phong đưa tay muốn ngăn lại nhưng Giang cầm càng đảnh càng phấn khích.
“Tên bất hiếu! Rác rưởi! Phế vật! Đồ vỏ dụng!” – Giang cầm không ngừng hét lên.
Giang Phong vừa nấp vừa lùi lại, chịu không nổi nữa mới hét lên: “Giang cầm, em diên rồi!”
“Đồ vô dụng!” – Giang cầm mặc kệ, chỉ đuổi theo Giang Phong mà đánh.
Giang Phong né tránh, không cẩn thận chạy đến trước mặt Tông Chính Ngự, hắn trựn to mắt.
Tông Chính Ngự liếc nhìn hắn, trực tiếp nắm lấy cổ Giang Phong, bắt hắn phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình.
“Thất, Thất gia
Giang Phong không ngờ đên là vị Thât gia cao cao tại thượng của Ngự Viên Loan lạỉ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chỉ là so với hinh tượng Thắt gia mà Giang Phong liên tưởng trước đó là một nhân vật tồn tại như một vị thần thánh, không thề khinh nhờn, không thể mạo phạm, chỉ có thề nịnh bự ton hót.
Nhưng người đàn ông trước mặt ngoài gương mặt đáng kinh ngạc ra thì khí cháy hoàn toàn khác.
Cả người như được bao trùm trong cảm giác tăm tối và ớn lạnh, ánh mắt sâu như vực thẳm, kinh hãi đến cực điểm.