Tông Chính Thừa Duẫn nhìn cô gái dưới đó.
Mặt cô đầy tự tin, kiêu ngạo, ánh mắt đầy bướng bỉnh.
Binh thường nhìn rất ngoan, lúc này lại kiêu ngạo y như một con thú nhỏ với móng vuốt sắc nhọn.
Tông Chính Thừa Duẫn đột nhiên vỗ tay: “Tính khí này quả nhiên do lão Thất nuôi dạy mà ra.”
Vỡi tính cách của Tông Chính Ngự, sao có thể nuôi dạy ra một đoá hoa trong nhà kính được.
“Vậy nên, anh có thể thẳng thắn trả lời tôi.” Mộ An An hỏi.
“Cô cảm thấy sau 3 ngày bản thân sẽ là người ưu tú nhất thì tại sao cô không tin tưởng, tôi không cần đến 3 ngày cũng có thể nhìn
ra cô ưu tú nhất?”
Mộ An An cau mày, không đáp lại.
Tông Chính Thừa Duẫn đi xuống dưới: “Có điều, tôi cũng đã che giấu sự ích kỷ của mình trong chuyện này.”
Anh đến gần Mộ An An: “Tôi không biết người khác có nói với cô lý do lần này tôi rời khỏi phòng nghiên cứu và theo ông đến đây là vi cô không.”
“Tôi?” Mộ An An rất ngạc nhiên.
Tông Chỉnh Thừa Duân gật đầu.
“Tại sao là tôi..” I
“Một tháng sau, tôi có một cuộc nghiên cứu về thuốc ngoài lồng ngực. Toàn bộ quá trinh nghiên cứu sẽ được phát sóng trực tiếp
với công chúng, những ông lớn trong bệnh viện sẽ xem cuộc nghiên cứu náy như một buổi livestream giáo trình. Tôi phải đưa cô theo, để cô trở thành trợ thủ cho tôi.” Tông Chính Thừa Duẫn nói.
Mộ An An mở to mắt ngạc nhiên.
Tông Chính Thừa Duẫn nói: Thành công rồi thì sẽ không ai nghi ngờ cô. Thất bại thì chúng ta sẽ mất uy tín, cô dám không?”
Tông Chính Thừa Duẫn nhẹ giọng hỏi, nhưng những lời này như tảng đá đè nặng trong đầu cô.
Cô không bị đè chết mà chỉ hơi ^ chóng mặt.
“Nếu cô không dám thì tôi tìm người khác.” Tông Chính Thừa
Duẫn thấy Mộ An An không trả lời, cũng không muốn nói nhiều, anh quay người rời đi.
Nhưng khi Tông Chính Thừa Duẫn đang chuẩn bị rời đi thì có giọng nói kiên cường của một cô gái vang lên: “Tôi dám!”
Ánh mắt kiên định và tự tin.
Chiếc bánh mà Tông Chính Thừa Duẫn đưa cho quá to vả quá thơm.
Trước giờ, Mộ An An không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Nhưng sau khi cô nói xong, người ở đằng trước nói mọt câu: “Vậy đợi tôi sắp xếp.”
Nói xong, liền mở cửa rời đi.
Ị Vởi âm thanh giòn giã của cánh
cửa đỏng lạì, Mộ An An đang xem xét vấn đề này.
Mãi cho đến khi điện thoại reo lên, Mộ An An mởi bừng tỉnh.
Tin nhắn của Tiểu Cửu.
Cừu Cửu có thể là giả: Chị em, em có thề sắp bị phế rồi.
Mộ An An: ?
Cửu Cửu có thể là giả: Tống Đình nổi em phát điên cả đêm rồi, còn làm cậu ấy bị thương, đang bắt em đền này.
Mộ An An: ?