Mộ An An không quay đầu, cô vung tay rồi đi vào phòng cấp cứu.
Kết quả vừa bước lên bậc thang liền có một tiếng động sau lưng.
“Trời ơi, có người ngất rồi.”
“Nhanh, gọi bác sĩ mau. Có người ngất rồi.”
“Cô ấy, chân cô ấy chảy máu.
Đây không phải là thai phụ chứ, bác sĩ, bác sĩ nhanh chút!”
Sau lưng quá ồn ào, Mộ An An vô thức quay đầu liền thấy người giả vờ đáng thương lúc nãy đã ngất I trên nền đất. ‘
Cô ta mặc chiếc váy dài, nhưng vì ngất đi nên lớp vải cùa chiếc váy bị kéo lên đùi, máu tươi không ngừng chảy ra trên cặp đùi
trắng nõn của cô ta.
Trong phòng cấp cứu, một bác sĩ lao ra với một chiếc giường đẩy.
Mộ An An choáng váng, cô vội vàng bước tới tham gia vào đội cứu hộ và đưa Chung Đình đến phòng cấp cứu kiểm tra.
Bác sĩ Quách đeo bao tay vào: “Tình hình thế nào?”
“Thai phụ chảy máu, nghi ngờ có dấu hiệu sảy thai.” Mộ An An theo sau lưng bác sĩ Quách báo cáo lại tinh hình.
Bác sĩ Quách bắt đầu xử lý.
Trước khi bắt đầu, bác sĩ Quách liếc nhìn Mộ An An: “Vừa nãy cô và cô ấy xảy ra xung đột bên ngoài sao?”
Mộ An An ngập ngừng.
“Vừa nãy, tôi đi ngang qua thấy hai người kéo tay kéo chân.
Được rồi, cô ra ngoài trước đi. Tiểu Trân, theo tôi.” Bác sĩ Quách Ái Hoa nói, ánh mắt nhìn bệnh nhân.
Sau khi bác sĩ Quách nói xong, Tiểu Trân lập tức từ ngoài bước vào, thậm chí còn đụng phải Mộ An An.
Mộ An An định thần lại và liếc nhìn Chung Đinh, người đang nằm trên giường bệnh, mặt không còn giọt máu.
Cô không nói nhiều mà quay người đi ra ngoài.
Có hàng ghế bên ngoài phòng cấp cứu.
Mộ An An ngồi ở hàng ghế cuối nhìn chằm chằm trước đó rồi ngẩn người.
Tâm trạng cô rất phức tạp, thậm chí có chút sợ hãi.
Vì khi quay đầu thấy Chung Đình ngất, cô nảy sinh ý định không muốn cứu mà bỏ đi.
Cách nghĩ này đối với Mộ An An mà nói là vô cùng đáng sự.
Cô là một bác sĩ, mẹ và ông ngoại là người đặt hết tâm tư vào việc nghiên cứu.
Cho dù là mở công ty, cũng là vì gánh vác trách nhiệm xã hội.
Cố gắng hết sức mình để cống hiến cho xã hội và thế giới một cách chuyên nghiệp.
Trưởng bối vĩ đại như vậy ờ phíc trước, còn cô thi sao lại có suy nghĩ này?
Trong vài giây, Mộ An An nghĩ răng nếu có gi xảy ra với Chung Đình, chắc chắn sẽ bớt được nhiều rắc rối sau này.
Mộ An An ỉắc đầu, hai tay ôm mặt.
Cô thấy mình có suy nghĩ như vậy thật đáng sợ.
Mộ An An ngồi không nổi, liền đi váo nhà vệ sinh rửa mặt, để tâm trạng bình tĩnh hơn.
Khi quay về phòng phẫu thuật khoa cấp cửu, vừa đúng lúc gặp được bác sĩ Quách đã xử ỉý xong.
Mộ An An đi lên: “Bác sĩ, cô ấy
thế nào rồi?’
Bác sĩ Quách nhìn Mộ An An: “Không có gi. Mặc dù có dấu hiệu sảy thai, nhưng đâ được xử lý. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao.”
“Vậy cần đưa đến bên phụ khoa không?” Mộ An An hỏi.
“Không cần, bên phụ khoa gần đây không đủ giường và bệnh nhân quá yếu nên không thể di chuyển.” Bác sĩ Quách trả lời.