Mộ An An đẩy cửa bước vào, nhìn bác sĩ Quách Ái Hoa đang đeo kính, đọc sách và cúi đầu xử lý công việc.
“Bác sĩ Quách.” Mộ An An đứng trước bàn của bác sĩ Quách Ái Hoa.
Quách Ái Hoa nhìn lên: “Không phải cô đổi ca sao?”
“Bác sĩ, cho hỏi bây giờ em đang trong kỳ thực tập thì có thể xin ở
ký túc xá không?” Mộ An An nói ra ý định của mình.
Không thể ờ mãi ngoài khách sạn được, cách an toàn nhất là sống ở ký túc xá của bệnh viện.
Mộ An An có ho’i mệt, bây giờ cô không muốn quan tâm chuyện gì ờ Ngự Viên Loan nữa.
“Cô muốn đăng ký ở ký túc xá à?” Bác sĩ Quách Ái Hoa ngạc nhiên.
Mộ An An gật đầu.
Bác sĩ Quách Ái Hoa hỏi: “Phụ huynh của cô đâu?”
“Gì ạ?”
“Trước kia, cô bị mắng một chút thi liền xông qua đây đòi tính sổ với tôi.” Bác sĩ Quách Ái Hoa
nhắc nhở.
Nhưng câu này lại đâm vào tim của Mộ An An.
Thất gia vào bệnh viện, kéo cô lại và nói muốn tìm bác sĩ Quách Ái Hoa để ra mặt cho mình.
Cảnh người đàn ông bá đạo không để cô phải chịu bất cứ ấm ức nào, đến chết cô vẫn nghĩ về điều đó.
Ám thì ấm nhưng vẫn đau.
Mộ An An cụp mắt xuống:
“Em…..em thích tự lập hơn.”
Cô không giải thích nhiều vì không biết giải thích thế nào.
Bác sĩ Quách Ái Hoa tỏ vẻ hài lòng: “Cô thực sự nên tự lập, cô không gặp quá nhiều vấn đề về
chuyên môn, nhưng cô quá ỷ lại vào gia đình. Cô nên học cách tự mình trưởng thành, trở thành một bác sĩ thuần thục.”
Mộ An An gật đầu: “Em biết rồi, bác sĩ Quách.”
“Ký túc xá của bệnh viện gần đầy rồi. Tôi sẽ nộp đơn cho cô, nhưng không phải một sớm một chiều sẽ có kết quả, cô nên có sự chuẩn bị.”
“Vâng, em biết rồi.” Mộ An An gật đầu.
Bác sĩ Quách Ái Hoa không nói nhiều, vẫy tay với Mộ An An rồi cúi xuống tiếp tục kiểm tra các ca bệnh.
Mộ An An không nán lại quá lâu, cô rời văn phòng bác sĩ Quách và đi thẳng ra ngoài.
Cô nghĩ đến việc mua một chiếc điện thoại trước khi về khách sạn.
Ngay khi đi qua hành lang, cô tình cờ gặp Tiểu Trân.
Tiểu Trân ngước lên nhìn Mộ An An, sau đó lập tức quay người đi hướng khác mà khống chào hỏi
gì-
Cô ấy đã như thế cả buổi chiều, Mộ An An cũng không quan tâm.
“An An, An An, An An!”
Ngay khi Mộ An An bước ra cửa thì có một đồng nghiệp chạy đến trước mặt cô với dáng vẻ đầy phấn khích: “Cô đúng là người chiến thắng trong cuộc sống này, Mộ An An, cô ngầu lắm!”
Rất đạp trai luôn!”
“Sao có thể đẹp trai như thế!”
Đồng nghiệp không ngừng níu lấy Mộ An An mà la hét, vẻ mặt cùa Mộ An An trông rất bối rối.
Cô vội hỏi đồng nghiệp: “Có chuyện gì vậy?”