Tông Chính Ngự nói thêm một câu: “Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ta đang tìm người, nếu không thì An An sẽ nguy hiểm, ta không cho phép con bé có chút nguy hiểm nào, hiểu không?”
“La Sâm hiểu!” – La Sâm lập tức trả lời, sau đó quay người đi ra.
Bác sĩ Cố vì chuyện này mà kích
động, đợi La Sâm ra ngoài rồi mới có phản ứng: “Vậy tiểu thư
An An….không đúng, đó là An
An giả sao?”
“Đối đãi như bình thường.” -Tông Chính Ngự lạnh lùng trả lời, đem thuốc trên bàn rồi vẫy tay, ý là muốn bác sĩ cố ra ngoài.
Bác sĩ Cố cảm thấy Thất gia như vậy, không tiện nói nhiều, quay người đi ra.
Lúc này, Tông Chính Ngự đứng lên.
Sau khi bác sĩ cố đóng cửa, anh
quay người đạp một phát vào ghế, cả người toát ra vè vô cùng nguy hiểm.
Đôi mắt cụp xuống, càng toát lên đầy sát khí.
Vì trong tình thế bị động!
Mộ An An đau đến tỉnh dậy.
Cảm giác như toàn bộ cơ lưng đang căng cứng, đặc biệt là vết thương đang đau nhói.
Cô mở mắt ra, cơ thể không còn
quay người đạp một phát vào ghế, cả người toát ra vẻ vô cùng nguy hiểm.
Đôi mắt cụp xuống, càng toát lên đầy sát khí.
Vì trong tình thế bị động!
Mộ An An đau đến tỉnh dậy.
Cảm giác như toàn bộ cơ lưng đang căng cứng, đặc biệt là vết thương đang đau nhói.
Cô mở mắt ra, cơ thể không còn
sức lực nữa, đầu óc mơ hồ nhìn bốn phía.
Cô đang ở trong một căn phòng.
Căn phòng này không quá tồi tàn nhưng cũng không được đẹp cho lắm.
Chỉ là một phong cách trang trí vừa hiện đại vừa rất đơn giản, bên cạnh chiếc giường lớn được kê thêm hai chiếc bàn ở đầu giường, rèm cửa được kéo ra, về cơ bản có một số bụi cây và khung cảnh núi non ở bên ngoài.
Khi Mộ An An đang phán đoán vị
trí của mình thì cô cố gắng đứng dậy khỏi giường bằng tất cả sức lực.
Tay sờ sau lưng, phát hiện có một miếng vải băng.
vết thương dường như được xử lý rồi.
Trong đầu nhanh chóng nhớ về những hồi ức trước kia, cuối cùng chỉ còn lại sự nghi ngờ.
Bây giờ cô đang ở đâu?
Với tính cách của đám người nhà họ Giang đó, không thể nào xử lý
vết thương cho cô được?
Không phế luôn cô là đã tốt lắm
X.
roi.
Còn ông chủ của Mộ An An giả kia rốt cuộc có mục đích gì?
An An giả kia đã đến ngự hoa viên chưa, Thất gia đã phát hiện ra chưa?
Trong lòng Mộ An An dấy lên một đống nghi ngờ, cho đến khi Mộ An An tinh ý nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Cô lập tức cảnh giác, ôm lấy mớ
thịt sau lưng rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa đang bị vặn xuống từ bên ngoài rồi cửa được mở ra.
Mộ An An đột nhiên phát hiện chỉ có một người phụ nữ mở cửa, cô nhanh chóng vươn tay nắm chặt cánh tay người phụ nữ, kéo người bên ngoài lên rồi áp vào tường.
Người phụ nữ muốn hét lên, Mộ An An lập tức bịt miệng cô ta lại!
Đồng thời đóng cửa lại!
“Đừng kêu lên, nếu không tôi sẽ lập tức giết chết cô!”
Mộ An An cảnh cáo, vậy mới phát hiện người phụ nữ này là người nước ngoài.
Tóc vàng, ánh mắt xám xanh cụp xuống, trông vô cùng hoảng sợ.
Sống mũi cao vút, làn da trắng ngần.
Nhìn người phụ nữ này, phản ứng đầu tiên của Mộ An An là: Lẽ nào bản thân bị đưa ra nước ngoài rồi ư?