Đến lúc đó, cứ luân phiên coca lạnh và cà phê lạnh là được rồi.
Trong lòng đã có dự tính, Mộ An An định đi tắm nhưng khi quay người đi, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Nhưng ký ức này chỉ là bỗng dưng xuất hiện thôi.
Sau đó, Mộ An An có hơi choáng vi hoàn toàn không nghĩ ra được là lúc nãy đang nghĩ đến cái gì, tâm trạng có hơi buồn và có một cảm giác không thể nói ra được.
Cô suy nghĩ rất kỹ nhưng vẫn nghĩ không ra.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Sau đó, Mộ An An không còn cách nào, chỉ có thể vào phòng
tắm tắm rửa một chút để đánh tan đi sự mệt mỏi của cơ thể.
Nhưng khi Mộ An An vừa ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn chiếc giường, ký ức trong đầu bị kích thích lại lần nữa.
Trong đầu xuất hiện ký ức tối qua khi cô nằm trên giường.
Trong miệng còn lẩm bẩm rất nhiều chuyện.
“Cháu chính lả rất thích chú, nhưng cháu là gì chứ? vốn dĩ
hôm nay cháu tỏ tình…nhưng
lại dựa vào gì, có ích sao? Cháu thích chú như vậy, Tông Chính
Ngự…..” Mộ An An nghĩ đi nghĩ
lại và nghĩ ra được hai ba câu.
Thậm chí nghĩ đến có người ngồi bên cạnh giường thi thầm vào tai cô.
“Nằm mơ sao?” Mộ An An xoa mày, trong lòng cho rằng những cách nghĩ bậy bạ này đều là nằm mơ.
Cô lắc đầu.
Vừa định gọi điện kêu khách sạn giao bộ quần áo qua thi cô thấy Tiểu Cửu đang cuộn minh ngủ dưới ghế ờ quầy bar.
Đầu tựa vào gối, tay cầm chai rượu và không có chăn để đắp, cũng không sợ cảm lạnh.
Mộ An An gọi cho khách sạn để đưa quần áo đến trước, sau đó đi về phía Tiểu Cửu.
Cô ngồi xổm xuống và lắc Tiểu Cửu: “Cửu Cửu, dậy đi, qua giường mà ngủ.”
Tiểu Cửu ngủ rất say, bị lắc như
vậy thi lầm bầm: “Không đi không đi, hai người hôn hít ở trên giường, em không qua đâu.”
Nói xong, cô lại trở mình, quay mặt vào tường và ngủ thiếp đi.
Mộ An An bất lực.
Lời lẽ quỷ quái gì đây.
Tuy Tiểu Cửu có hơi mũm mĩm, nhưng không hề nặng.
Mộ An An bế Tiểu Cửu lên giường, đắp chăn và để cô ấy tự lăn lộn.
Có tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đã mang quần áo đến.
Mộ An An thu dọn, thay quần áo và đến bệnh viện.