Trong số các cặp đôi ở bệnh viện, rất nhiều người trong số họ đều do Chu Mộng Lan ghép cặp.
Lý Nham đắn đo, sau khi Chu Mộng Lan nói xong, những người xung quanh bắt đầu la ó nên hắn không thể thoát được.
“Anh uống giúp em.” Lý Nham đưa tay lấy ly rượu cùa Tiều Cừu.
Tiều Cừu muốn từ chối, nhưng sau đó cô nghĩ lại là người này thích mình, nên muốn uống giúp mình, cũng được đấy chứ.
Yêu đương cũng tốt mà.
Tiểu Cửu không nghĩ gì nhiều và đưa ly rượu cho Lý Nham.
Trước khi Lý Nham đưa tay lấy, một bóng người từ sau bước tới cầm lấy ly rượu của Tiểu Cửu lên và uống hết.
Người này bỗng dưng xuất hiện khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Khi nhìn lên, Tiểu Cừu thấy một chàng trai cao 1m8, vô cùng điển trai.
Anh chàng điển trai mặc sơmi trắng phối cùng quần tây đen và
chiếc áo vest đen, đội nón đen để lộ ra vài cọng tóc màu xám xanh, ánh đèn rọi vào hiện rõ khuôn mặt trẻ trung của anh.
Hàng chân mày sắc nét và kiêu kỳ.
“Tống Đình?” Tiểu Cửu thốt lên.
Tống Đình không nhìn Tiểu Cừu, gương mặt tỏ thái độ không vui.
Nhìn thoáng qua, có thể cảm thấy hai chữ được khắc trên trán của chảng trai này: Không vui.
Tống Đình nhìn Lý Nham: “Tránh ra.”
Vẻ mặt Lý Nham cứng đơ, khi ị nhìn vào đôi mắt chàng trai, Lý ” Nham cảm nhận được ánh mắt này có vài phần giống chú của Mộ An An.
Không chí là sự thù địch, mà như thể minh đã động vào đồ của hắn, rất đáng sợ.
Lý Nham ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Chu Mộng Lan nhìn Mộ An An và Tiểu Cửu.
Chàng trai sắc bén hơn, nhưng rõ ràng Mộ An An là một người trưởng thành, khí chất mạnh mẽ, nhưng biết cách kiềm chế mình.
Từ lúc chú ngồi ở đó, đã có cảm giác khống chế được tình hình.
Chàng trai đến gần Tiểu Cửu, giám sát cô rất chặt.
Chu Mộng Lan không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng không thể không hỏi: “Cô em, người này là…”
“À, cậu ấy chỉ là tên đáng ghét thôi. Mọi người đừng đế ý nhé.” Tiểu Cửu nhìn Tống Đình với ánh mắt không mấy thoải mái.
Tiểu Cửu vẫn nhớ Tống Đình không trả lời tin nhắn mình, kỳ quặc hơn là mặc kệ cô.
Chỉ mình cậu ấy biết à? Tiểu Cửu cũng biết vậy!
“Nào, chúng ta chơi đi. Anh Lý Nham, anh phải nhường em đó. Không phải anh thích em sao?” Tiểu Cửu hỏi Lý Nham.
Lý Nham lặng lẽ đứng cách Tống Đình một chút, đột nhiên Tiều Cửu hỏi chuyện ngại ngùng như vậy, Lý Nham cảm thấy ánh mắt cùa chàng trai đó nhìn mình có hơi hung tợn.
Lý Nham vội nói: “Anh, thực
ra
“Mọi người cùng chơi nào.” Chu Mộng Lan nói.
Mộ An An phối họp: “Nào, tiếp tục đi.”
“Bạn cô em, chơi cùng không?” Chu Mộng Lan mời gọi.
Tống Đình không nói gì.
Tiểu Cửu nói: “Người ta không muốn chơi đâu, người ta lạnh lùng vậy, sao chơi với chúng ta được, chỉ biết chặn người khác thôi. Chị à, đây không phải bạn em. Em không quen biết với người này. Sao em có thề làm bạn với người này chứ, chưa động tay gì đã chặn nhau rồi. Em không dám, không xứng.”
Tiểu Cửu không ngừng lảm *nhảm, Tống Đình liền đứng dậy: “Chị đồi chỗ với tôi đi.”