Mộ An An tròn mắt kinh ngạc.
Hoắc Hiển cười: “Hai người có hài lòng với buổi hẹn hò hôm qua không?”
“Anh còn làm quân sư cho chú ấy à? Bữa tối, xem phim là trò của anh đúng không?” Mộ An An nghi ngờ.
Hoắc Hiển nhún vai: “Anh ấy hói tôi cô gái đó thích gì, còn hỏi tôi làm sao để các sinh viên đại học theo đuổi cô gái mà họ thích.”
Hoắc Hiển nói rất ung dung.
Nhưng khi nghe đển Thất gia hỏi minh câu này, Hoắc Hiển đã sừng sốt nói không nên lởi.
Hắn nỏi: “Vậy nẽn, buối hẹn hò có tác dụng không? Anh ấy không nghe theo La Sâm chừ, làm tiền bối hậu bối với em trước rồi mới trơ thành trường bôi tam sự VỚI em?
Hoắc Hiển cúi đầu bật cười, ngồi ỉên ghế và bất chéo hai chân.
So với trạng thái nặng nề vừa rồi thì lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, về lại trạng cà lơ phắt phơ như trước.
“Không phải tôi nói nhưng trợ lý bên cạnh Thất gia thực sự rất thẳng thắn, vả lại còn cố hết sức ra ý kiến. Nếu không phải có tôi, chắc là bây giờ em đã gục ngâ rồi. Có phải bây giờ em nên cảm ơn tôi không?” Hoắc Hiển nói.
Mộ An An nhìn Hoắc Hiển rồi hưởng mát sang chỗ khác: “Anh đừng nôi nữa, tôi cần thời gian tỉẽu hoá chuyện này.”
Cô khồng cách nảo hiểu được vẻ mặt khi Thất gia tim đến Hoắc Hiển làm quân SU’ tinh cảm, thật kinh ngạc.
May mán thay la Tóc Xoán xem có là bạn.
Đây là may măn, nêu không Mộ An An đã mất di vài người bạn của mình.
Khi Mộ An An đang im lặng, Hoắc Hiển đột nhiên thờ dài: “Nói thật sốc thi sốc, nhưng có thể cảm nhận được người đàn ông này thật lòng thích em.”
Chính vì anh ấy quá ưu tú và quá thích Mộ An An, lại còn yêu chiều cô nên Hoắc Hiển mới cam tâm làm bạn.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb tamlinh247.com.vn
Hoắc Hiển: “Trong mắt Thất gia, tôi ở Ngự Viên Loan đã là gì chứ?”
“Đừng tự ti như vậy.”
“Thân phận và địa vị khác nhau, cho dù tôi là Trần Hoa, nếu không có em thỉ đến nhìn một cái Thất gia cũng chẳng thèm. Đừng nói chi đến giúp đỡ chúng tôi.”
Nói den dây, dột nhiên Hoắc Hiến nghĩ ra
gì đó: “Em không biết à, Trần Hoa ra nước ngoài thực ra là do Thất gia ờ sau giúp đỡ, bao gồm việc Trần Hoa được vào một ngôi trường tốt và được thầy cô chăm sóc đều là nhờ Thất gia.”
Mộ An An không biết chút nào, hoàn toàn khống biết.
Cô cho rằng Trần Hoa ra nước ngoài là vì lợi ích mà nhà họ Giang cho, sau khi Trần Hoa đến nước ngoài thì Mộ An An không còn hỏi đến nữa.
“Thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói người Hoa binh thường ra nước ngoài không dễ dàng gì, gia đình cồ ấy chỉ muốn xây một cửa tiệm, nhưng vì xây dựng trái phép nên đã bị cấm và phải trả rất nhiều tiền hàng tháng nên không thể khới nghiệp. Sau này tim luật sư người Hoa, có điều lúc đó luật sư nói với họ rằng Lcỏ người dừng sau giup dở. Thầy cung nói
là có người nhờ thầy làm vậy. Nhưng Trần Hoa cũng rất cố gắng nên thầy không nói
gì.
Mộ An An nghe những lời Hoắc Hiển nói, cúi đầu và chắp tay.
Trước giờ cô không biết người đàn ông đó làm những chuyện này.
Hoắc Hiển: Trước là Trần Hoa, sau là tôi. Tôi là đứa con hoang, giả tạo cũng được, anh ấy lại có thể tìm được chính xác chuỗi cung ứng ở nước A, lại có thể khiến Hoắc Sâm giao cho tôi mà không chút lo lắng và có thể đảm bảo phát triển chuỗi cung ứng, thật không phải tuỳ tiện nói vậy. Tập đoàn của anh ấy chắc chắn đã lên kế hoạch đẳng sau, nhưng tắt cả chuyện này đều là vì em đó, Mộ An An.”