Nói xong, Thất gia cho La Sâm một ánh nhln.
La Sâm hiểu và cầm điện thoại lên, bắt đầu ghi lại khung cảnh đó.
Tuy nhiên, điện thoại rung ngay khi La Sâm nhấn nút quay.
Đó là một cuộc gọi video ở Wechat.
Người gọi là cố Thư Khanh.
La Sâm sững sờ khi nhận được cuộc gọi của cố Thư Khanh.
Hắn ngay lập tức quay đầu và yêu cầu một vệ sĩ khác tiếp tục quay phim. Sau đó, hắn đi qua một bên để nghe điện thoại.
Tín hiệu không tốt lắm nên video có hơi lag.
Thật bất ngờ khi thấy khuôn mặt thú tính của cố Thư Khanh.
Đó là một xác chết vô hồn nằm trên giường.
La Sâm: “Gì đây?”
“Giải phẩu.” – Giọng của cố Thư Khanh phát ra từ điện thoại: “Vừa đến đây thì xảy ra một vụ án, hảng xóm của tôi vì để làm rõ nghi vấn nên tôi chỉ có thể hợp tác với cảnh sát điều tra chuyện này, có điều đó là một vụ tự sát.”
La Sâm không quan tâm: “Anh gọi làm gì? Có thể đừng để tôi thấy cái xác chết được không, tôi cúp nhé?”
Nói thì nói như vậy nhưng cũng không cúp thật.
Bác sĩ Cố thì không cố tình cho La Sâm thấy xác chết. Sau đó, bác sĩ Cố đang đeo mặt nạ xuất hiện ở khung hình.
Hlnh như cố Thư Khanh đang vừa đi vừa gỡ bỏ mặt nạ.
Khoảnh khắc tháo chiếc mặt nạ ra, La Sâm gần như không thể nhận ra: “Sao anh lại đen như vậy?”
Bác sĩ Cố bất lực: “Nghỉ dưỡng mà, mỗi ngày đều tắm nắng, không thấy da tôi như vậy trông nam tính hơn à?”
Trước kia, bác sĩ cố ở Ngự Viên Loan rất (t khi ra vào nên da rất trắng, cộng thêm khí chất bên ngoài thì rất giống công tử.
“Tôi thấy tin nhắn anh gửi rồi.
Anh nói xem, Thất gia muốn theo đuổi tiểu thư An An à?” Bác sĩ cố không muốn nhắc đến chuyện da thịt của mình nữa.
La Sâm không phản ứng, hắn quay camera lại rồi đi từ góc ra.
Máy ảnh lia trúng hai người đang
khiêu vũ ở trên phố.
“Lãng mạn đấy. Hai người họ quen nhau rồi sao? Cũng may là vậy, năm đó tôi còn tốn công tốn sức….”
“Không. Hình như tiểu thư An An không muốn thay đổi mối quan hệ trường bối và hậu bối với Thất gia nữa.” La Sâm nói.
La Sâm còn bổ sung thêm một câu: “Tiều thư An An đã từ chối rất nghiêm túc.”
“Hả? Từ chối sao?” Bác sĩ cố ngạc nhiên.
La Sâm gật đầu: “Xem ra, tiểu thư An An đối với Thất gia thực sự không có tình cảm nam nữ gì, chỉ là….7.”
La Sâm còn chưa nói xong, cố
Thư Khanh liền cười phá lên.
La Sâm lo lắng rang Thất gia sẽ nghe thấy, vậy nên nhanh chóng che loa điện thoại lại và đi qua một bên.
“Anh cười cái gì?” La Sâm khó hiểu.
Trên màn hình, bác sĩ cố đang vẫy tay.
Hắn dựa vào ghế sofa rồi nói: “Tiều hồ ly ơi tiểu hồ ly.”
La Sâm vốn không hiểu ý của cố Thư Khanh là gì.
Anh không muốn đoán, hỏi thẳng “Anh có ý gì?”
“Ý tôi là tiểu hồ ly giận rồi nên Thất gia mới dỗ dành đỏ.”