Đột nhiên Thất gia dựa vào vai minh, Mộ An An thấy rất ngạc nhiên.
Thậm chí không dám động đậy.
Vừa cúi đầu liền thấy người đàn ông đang ngủ say.
Lông mi anh rất dài và cong, người đàn ông bình thường vốn không có lông mi dài và cong như thế.
Mộ An An nhìn đến mức xuất thần, thậm chí còn đưa ngón trỏ ra chạm vào lông mi anh.
Lần đầu chạm thì rụt tay lại.
Kết quả, người đàn ông không phản ứng.
Lần chạm thứ hai, chạm được hai cái thì thu tay về.
Người đàn ông vẫn không chút động tĩnh.
Lần thứ ba, Mộ An An chạm mạnh trắng trợn.
Thậm chí còn xoa hai hàng lông mi.
Mộ An An chơi đùa, không chú ý đến khoé miệng người đàn ông ‘ngủ say như chết’ đang cong lên, không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy.
Xe dừng trước cổng bệnh viện.
Mộ An An rụt tay lại, ngồi nghiêm túc, tỏ vẻ như người chơi đùa anh lúc nãy không phải cô.
Sau khi xe dừng hẳn, người đàn ông liền tỉnh dậy.
Thất gia, đến rồi.
Mừ.” Tông Chính Ngự gật đầu.
La Sâm định xuống xe, Mộ An An liền tự mình mở cửa xe.
Thất gia, cháu đi làm nhé.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại.
Nhưng khi Mộ An An định vào bệnh viện, thì có người liền đẩy cửa xe bước xuống.
Tông Chính Ngự xuống xe: “An An.”
Mộ An An quay đầu.
Nhiều người qua lại trước cổng bệnh viện.
Tông Chính Ngự mặc vest, vẻ ngoài điển trai, thật khó khiến người ta không để ý.
“Sao thế?” Mộ An An hòi.
“Tối nay tan làm có rảnh không?” Thất gia hỏi.
Mộ An An nhướng mày, gương mặt tò vẻ hoài nghi.
Thất gia nói: “Ản cơm, coi phim ở rạp trong trung tâm thương mại.”