“Là..”
Mộ An An khựng lại mấy giây mới xác nhận nói ra ba chữ: “Tông Chính Tửu.”
“Tiểu thư An An, cô có biết chuyện đó không?”
Cố Thư Khanh biểu đạt một chút ngoài ý muốn.
Mộ An An hung hăng nhìn tiểu Cửu: “Cho nên đêm qua lão gia gọi cho Thất gia bảo chú ấy bắt con bé hư thúi kia về…Em chính là con bé hư thúi đó sao?
Thất ca bạo chúa mà em nói là… Thất gia nhà chị sao?”
“Không có!”
Tiểu Cửu vốn đang oa oa khóc đột nhiên trở nên kích động, lớn tiếng phản bác: “Em chưa từng nói qua! Một chút em cũng chưa từng!”
“Em không có nói Thất ca là bạo chúa, không có! Em chưa từng bất cứ lời không tốt nào về Thất ca, em nói Thất ca có một khuôn mặt không chỉ đẹp trai chết người mà còn vô cùng tốt, ấm áp tinh tế, cả thế giới không ai có thể tốt
hơn Thất ca của em!”
Tiểu Cửu bô lô bỏ la một hồi.
Nói một đống thứ tâng bốc Thất gia.
Mộ An An nãy còn đang chìm trong sự ngạc nhiên, bây giờ nghe được những lời tâng bốc Thất gia của cô bé.
Mộ An An so sánh lại với những lời bình phẩm của tiểu Cửu về Thất gia ngày xưa, cô liền cười lên.
Tiểu Cửu lại khóc: “Chị An, sao
chị còn có thể cười được? Tiểu Cửu cảm thấy mình chỉ có thể sống đến từng tuổi này thôi, em không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai nữa!”
Tiểu Cửu khóc oa oa, cô bồ thẳng vào xe lăn của Mộ An An.
Khóc thảm thiết.
Lúc rời bỏ nhà đi, cô bé phấn khích bừng bừng, khí thế hùng hồn.
Còn cố ý chạy đến tìm chị An.
Nhập mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://Tamlinh247.com/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}