Mộ An An nhắm mắt lại và không thể không cười.
Cô tự tin cho rằng sau võ đài quyền anh chín hạng, cô có thể nhìn thấy được sự quan tâm của Thất gia đối với mình, động lòng và bất chấp tất cả.
Nhưng sau cùng, đến bản thân cô cũng không phân rõ được là Thất gia đối với mình rốt cuộc là sở hữu, thói quen hay thứ qì khác?
Có động lòng không?
Mộ An An không muốn tiếp tục nghĩ về điều đó nữa.
Mỗi khi nghĩ đến đều như một nhát dao đâm vào ngực.
Rất đau.
Xe đến tầng dưới của tập đoàn Giang thị.
Mộ An An điều chỉnh lại tâm trạng, cô vẫn dựa vào lòng Thất gia: “Thất gia, cháu có một yêu cầu nhỏ.”
“Được, nói đi.”
“Cháu có thể tự mình vào trong không? Không phải chú đã sắp xếp đội ngũ luật sư, đội ngũ quản lý xong rồi sao? Có hai đội ngũ này là đủ rồi.”
Đối mặt với yêu cầu này của Mộ An An, Thất gia lại không có chút biểu cảm gì, vô cùng bình tĩnh.
Đưa tay gãi mũi: “Cố Thư Khanh đã nói là ta không nhất thiết phải đi cùng cháu, cho dù có đến rồi thì cháu cũng sẽ yêu cầu tự mình vào đó.”
Mộ An An cười: “Nhất định mà, Thất gia Tông Chính đứng bên cạnh như vậy thl ai dám nói gì, ai dám giở trò chứ? Nhưng hôm nay là sân nhà của cháu, cháu muốn là người đàn áp bọn họ!”
Mộ An An nói xong, hất hàm lên: “Cháu sẽ để bọn họ xem tiều công chúa của Ngự Viên Loan, chủ nhân của nhà họ Mộ rốt cuộc là ai!”
Mộ An An nói tràn đầy sự tự tin.
Trên người cô luôn có cái gì đó kiêu ngạo.
Liệu kiểu kiêu ngạo này thuộc về người trẻ tuổi, không chút sợ hãi hay vì do Thất gia nuôi lớn, cũng chưa biết được.
“Ta ở dưới đợi cháu.” – Thất gia trả lời rất dứt khoát.
vốn hôm nay không định cùng lên đó.
Như Mộ An An đã nói thì hôm nay là sân nhà của cô ấy.
Cô muốn lấy lại doanh nghiệp gia tộc và thanh lọc cơ sở kinh doanh đã bị phủ bụi nhiều năm.
Tại thời điểm này, đứa trẻ này đã chờ lâu như vậy, sao có thể cướp đi hào quang của cô chứ.
“Có thực sự chú sẽ đợi cháu ở đây không?” – Mộ An An hỏi.
“Chuẩn bị lên kia đi. Lần sau đừng đội tóc giả nữa, không ổn đâu.” – Tông Chính Ngự buông cô ra, xoa sau đầu cô rồi cau mày nói.
Mộ An An mỉm cười: “Được.”
Đồng thời lúc này, tài xế đã xuống xe để mở cửa xe cho Mộ An An.
“Vậy cháu xuống xe đây?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự gật đầu, đồng thời ấn nút xe.
Ngay lập tức, một màn hình led nhỏ kéo dài ra từ bên cạnh và đật trước mặt Thất gia.
Sau vài giây màn hình đen xuất hiện một cảnh tập hợp các bức hình trên đó.
Bức ảnh chụp một phòng họp lớn với rất nhiều người ngồi trong đó, tất cả đều mặc đồng phục rất tinh tế, nhưng biểu cảm không được thân thiện.
Mặt ai cũng tối sầm.
Trong đó cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì xét về mặt ngoại hlnh đều không được lương thiện lắm.
Mộ An An nhìn lướt qua và biết rằng đó là khung cảnh của phòng họp.
Thất gia quay đầu lại: “Làm được không?”
“Chuyện nhỏ, chú nhìn kỹ là được rồi.” – Mộ An An hất hàm đầy tự tin.
Cô quay người rồi bước xuống xe.
Tiểu Cửu cũng xuống xe và đã đợi được một lúc.