“Bọn họ ở tầng thượng.”
Giọng nói vang lên đằng sau, Mộ An An có chút ngập ngừng.
Vừa quay ra sau liền thấy Tông Chính Thừa Duẫn.
Hai tay để trong túi quần.
“Không phải đang tìm họ sao, lên lầu đi.” Tông Chính Thừa Duẫn bước vào thang máy.
Mộ An An đi theo: “Sao anh biết họ trên tầng thượng?”
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền đóng lại.
Tông Chính Thừa Duẫn nói: “VI trực thăng đậu ở tầng cao nhất.”
Mộ An An không hiểu lời Tông Chính Thừa Duẫn nói.
Đốí với Mộ An An mà nói, Tông Chính Thừa Duẫn là người rất kỳ lạ.
Con người rát tùy tiện, không đoái hoài đến gl cả.
Mộ An An không hiểu Tông Chính Thừa Duẫn và cũng không có nhẫn nại để nghĩ về anh ta.
Cô luôn như vậy, nghĩ không thông thì bỏ qua.
Vì vậy, lúc nảy Mộ An An bước vào thang máy.
Tông Chính Thừa Duẫn ấn nút lên tầng cao nhất.
“Có điều, có một chuyện tôi thấy rát kỳ quặc. Từ khi nào cô trở thành bạn gái của Tông Chính Nghiêm vậy?” Tông Chính Thừa Duẫn hỏi.
Mộ An An nghiêng đầu: “Bạn gái của Tông Chính Nghiêm không phải tôi. Phải nói là có người luôn liên lạc trên mạng với Tông Chính Nghiêm, anh ta cho rằng đó là tôi nên mới xảy ra hiểu lầm.”
Trước đó, Mộ An An không làm rõ.
Nhưng chuyện này thực ra rất đơn giản, nghĩ một chút là hiểu thôi.
Những bó hoa hay bữa ăn mời khoa cấp cứu đều do Tông Chính Nghiêm làm.
Mộ An An vẫn luôn từ chối, nhưng lúc đó, cô cũng duy trì mối quan hệ hoà thuận với Tiểu Trân.
Vì vậy, khi Tiểu Trân đề nghị giúp đỡ và giải quyết giúp Mộ An An thì cô đã đồng ý.
Nhưng ngoài mặt thì Tiểu Trân nói rằng chính Mộ An An đã từ chối, thực tế là cô ta bí mât nhân lấy.
Tông Chính Nghiêm để lại thông tin liên lạc, Tiểu Trân đã tự mình liên lạc với anh ta.
Vậy nên khi Mộ An An đi làm, Tiểu Trân thường chủ động mua nước uống và tỏ ra dè dặt, vì áy náy và có chút cẩn thận.
Lo là bị phát hiện, điều đó cũng khiến Tiểu Trân che giấu bản thân một cách tinh tế.
Mua một ly trà sữa là có thể hối lộ Mộ An An.
Nhưng tối qua, Tông Chính Nghiêm đang ở quán cà phê, đột nhiên tìm cô nói mấy lời tán tỉnh và làm những hành vi như vậy,
cũng có thẻ hiểu được tình hình.
Kể cả việc cô yêu cầu Tiểu Cửu tìm Tông Chính Nghiêm qua đây, đột nhiên Tiểu Cửu đổi biệt danh và tỏ vẻ do dự.
E là khi đang liên lạc với Tông Chính Nghiêm không cẩn thận để Thất gia biết được.
Đồng thời, chuyện này cũng vô tình bị phanh phui.
Nghĩ đến đây, Mộ An An lấy điện thoại tìm Wechat của Tiểu Cửu.
Con bé này lại đổi tên.
An: Tiểu Cửu.
Tôi là người trong sạch: Chị An, chị là đẹp nhất.
An: Em giỏi thật.
Tôi là người trong sạch: Tha cho em đi!
Đến nơi, Mộ An An không trả lời Tiều Cửu, cô bước khỏi thang máy.
Mộ An An sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Tông Chính Thừa Duẫn bước ra và chỉ vào vị trí kế bên: ‘Thang máy chỉ lên tới tầng này, ban công trên cùng phải đi thang bộ, lối này.”
Mộ An An đi theo Tông Chính Thừa Duẫn.
Mộ An An định nói, nhưng phát hiện không biết nên xưng hô thế nào nên suy nghĩ một lúc thì nghĩ ra được một từ thích hợp: “Giáo sư, trước đó anh từng đên bệnh viện chủng tôi chưa?”
“Chưa.
Mộ An Ạn muốn hỏi tiếp, nhưng chưa đên thì làm sao cô có cảm giác thân thuộc như vậy.
Nghĩ lại thì đổi cách xưng hô khác: “Vậy làm sao biết từ chỗ này đi lên tầng thượng?”
Tông Chính Thừa Duẫn đến cầu thang bộ, vừa đóng cửa thì anh đặt tay lên cái khoá và mỉm cười: “ở đây viết này.”
Có một tấm biển treo bên cạnh.
Nhưng Mộ An An cảm thấy Ngũ gia khi nói chuyện rất hay cười.
Mộ An An cảm thấy Tông Chính Thừa Duẫn đang lừa minh, nhưng cô không có bằng chứng.
Cùng lúc đó, Tông Chính Thừa
Duẫn mở cửa.