Thứ 4 là bữa tiệc của ồng, ước tính sẽ rời đi vào sáng sớm hôm sau.
“Tỏi đang du lịch dài hạn mà. Tiểu thư An An, dù sao cũng phải được 10 ngày nửa tháng chứ.” Bác sĩ cố đột nhiên cười thầm.
Mộ An An cau mày, đang định nói thì bèn đó giành nói trước: “Bên đây tôi còn có việc, cúp trước nhé. Cô đừng trì hoãn nữa, nhân cơ hội nói cho Thất gia biết sớm đi. Giải quyết Chung Đình rồi thì đừng thủ hạ .lưu tinh. Cho du dừa bé là của ai. trước 3 _
tháng thì chưa thành hình đâu. Cồ loại bỏ thì sẽ bớt được nhiều rắc rối, ngay từ đầu, cô giữ mớ rắc rối này lại quá lâu rồi.”
Bác sĩ Cố nói xong, không đợi Mộ An An trả lời mà cúp máy ngay.
Mộ An An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Định nói câu cuối với bác sĩ cố về chuyện loại bỏ đứa bé trong bụng Chung Đình, cô thật sự chưa từng nghĩ qua.
Vốn dĩ đứa bé đó không phải của Thất gia, cô cũng không biết đó là con của Chung Đình và ai.
Nhưng Chung Đinh có ông bên cạnh che chở, cho dù thế nào thì đứa bé cũng phải được bình an sinh ra.
L Mộ An An nhắt dịnh phái giai quyét Chung
Đình.
Trước kia, Chung Đình lả một quả bom nồ chậm.
Bây giờ, cô ta vẫn là một quả bom nổ chậm và rắc rối.
“Xin hòi là tiểu thư An An phải không?” Có người gọi cô.
Mộ An An quay đầu lại.
Người đó cười nói: “Bên ngoài có một người dàn ỏng nhờ tôi vào đây hòi cô có cằn giúp đỡ gì không?”
Mộ An An ngơ ngác.
Người đàn ỏng ngoài cửa? Thất gia à?
Khi Mộ An An đang nghi hoặc thì người dó nói tiếp: Anh ầy nói cô vào dày rắt lảu rỏm
Lời này như đang nhắc nhở Mộ An An.
Cô nói chuyện điện thoại với bác sĩ cố hết 20 phút, đích thực có hơi lâu.
Mộ An An cười nói: “Tôi biết rồi, làm phiền cô rồi.”
“Không phiền. Nói thật là bạn trai cô đẹp trai thật, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh ấy. Có điều, cô cũng rất xinh đẹp, hai người vô cùng xứng đôi.” Người đó nói.
Người đó thật lòng ngưỡng mộ Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười, tạm biệt đối phương rồi bước ra ngoài.
Tâm trạng có hơi đặc biệt.
Cả ngày hôm nay bị nghị luận hoặc người ta nói với cô là cô rất xinh đẹp, bạn trai rất J dẹp trai.
Cảm giác này rắt khác.
Trước đó bước ra đều là nói chú áy đẹp.
Mộ An An vảo nhà vệ sinh rồi, thấy người đán ỏng càm bản báo cáo dứng ngoài đợi
Khi Mộ An An bước ra, người đàn ông ngắng đầu lên, vẫy tay với Mộ An An và bảo cô qua đó.
Mộ An An đi về phía anh: “Thất gia, cháu vừa goi cho Tiểu Cửu, nhất thơi quên mất thời gian.”
“ừ.” Thất gia đáp vã không nói gì nhiều.
Mộ An An cúi dầu xem báo cáo: “Cháu khỏng có gì chừ?”
“Không có gì, tất cả binh thường.” Tông L Chính Ngự cầm lại bản báo cáo và dưa Mộ An An ra ngoài.
Mộ An An nhìn theo bóng lưng anh một lúc rồi đi theo bên cạnh anh.
“Thất gia, cô gái lúc nãy là chú bảo cô ấy vào gọi cháu sao?”
“ừ.”
“Thất gia, cô gái đó khen chú đẹp trai.”
“Cô ấy còn nói cháu cũng rất xinh đẹp nên đứng cạnh chú rất xứng đôi. Còn nói chú là bạn trai cháu.” Mộ An An ngập ngừng và lén nhìn người đàn ông bên cạnh.
Khi nói ra câu cuối, Mộ An An vô cùng cáng thẳng.