“Ngon lắm.” Thất gia phê binh.
“Đồ lưu manh.” Mộ An An mắng rồi tiếp tục cắt thịt.
Mộ An An ản được một nửa miếng bò thứ hai, còn nửa đã vào bụng của Thất gia.
Sau khi dùng xong món chính, đầu bếp giới thiệu: “Thất gia, tiểu thư An An, món tráng miệng sau bữa chính gồm có kem bười, kem sữa trứng và món tráng miệng từ sữa trứng.”
“Kem bưởi.” Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự cau mày và liếc mắt qua cô: ‘Tráng miệng.”
“Cháu muốn ăn kem, kem đi mà.” Mộ An An phản đối, nhìn chằm chằm Thất gia và nói.
“Không được.” Thất gia nói.
Đầu bếp đứng bên cạnh không dám nói gì.
Mộ An An rất muốn ân kem.
Hôm nay bên ngoài nóng nực, cô muốn àn một miếng kem lạnh.
“Vừa nãy trên xe chú không cho uống coca, bây giờ cũng không cho ăn kem, nhưng cháu rất muốn ăn. Sao không cho cháu ăn chứ?” Mộ An An bất mãn.
Tông Chính Ngự nhìn cô: “Sao tự mình không biết?”
“Cháu thật sự không biết. Bây giờ cháu không phải….” Mộ An An thốt lên.
Mộ An An suýt chút đã nói ba chữ ‘bà dì
Trong đầu cô nghĩ đến cảnh tượng tối qua, hai người từ dưới thảm lên giường nhưng lúc quan trọng lại dừng.
Người đàn ông vừa hận vừa sầu não hỏi ‘không được sao’ đến bây giờ vẫn còn xuất hiện trong đầu Mộ An An.
Mặt cô ửng đỏ.
Tông Chính ngự nhìn cô.
ĐỐI với sự nhút nhát của cô gái, Thất gia lại vô cùng điềm tĩnh.
Nhìn lên đầu bếp và nói: “Tráng miệng.”
“Kem.” Mộ An An nói nhỏ tiếng, lại không cam tâm nói thêm một câu.
Tông Chính Ngự quay đầu nhìn cô.
Mộ An An ngẩng đầu mỉm cười: “Chưa đến kỳ, gạt chú thôi.”
cỏ nói rắt nhanh rồi cúi đầu xuống.
Kế đó, cô vội ngẳng đầu nhấn mạnh với đầu bếp: “Lấy kem, bưởi hay sữa trứng đều
được.”
Đầu bếp nhìn qua Thất gia.
Nhận được ánh mắt đồng ý cùa Thất gia, đầu bếp mới đi chuẩn bị.
Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An: “Tiểu An An, vậy nên tối qua cháu lừa ta?”.
Mộ An An cúi đâu vì chột dạ.
Hôm qua, cỏ nói trong nhả vệ sinh là “bà dì” đến, ai ngờ người đàn ông này nghe được.
Không hỏi bằng chửng gì đã không động đến cô.
Mộ An An định giữ bí mật đến tháng sau mới nói, nhưng cô rất muốn ăn kem.
“Nhóc con, ngấng dầu lên.” Thất gia nói.
Mộ An An càng chột dạ hơn.
Mặc dù Mộ An An chột dạ, nhưng cô vẫn quay đầu đối mặt với Thất gia.
Mặt có chút đỏ.
“Vì không muốn nên cháu mới viện cớ sao?” Thất gia hỏi.
Vấn đề này Mộ An An thật sự không biết trả lời sao.
Nói với anh là bản thân chưa đủ tự tin nên mới đứng trong nhà vệ sinh la bừa một câu đó?
Hay là nói không phải bản thân không muốn?
Mộ An An còn đang ỏ’ bên đây xoắn xít không biết làm sao, thi người đàn ông bên kia đã cười nhẹ lên một tiếng.
Anh vươn tay xoa đầu cô: “Thôi, là ta đã đi quá giới hạn.”
Mộ An An không hiếu.
Thất gia nói: “Đã nói là phải theo đuối cháu, ta không nên đi quá giới hạn.”
“Lần sau ta sẽ chú ý.”
Mộ An An chớp chóp mắt, cô nghe đến ngơ ngác.
Chú, chú ý?
Chú ý không giờ trò lưu manh sao?
Lúc nghĩ đến tầng ý nghĩa đó, trong lòng Mộ An An bất chợt thất vọng một chút.
Nhưng ngoại trừ việc mang vẻ mặt cười nhẹ lên thi cô không biết phải làm sao cả.
Cô cũng đâu thế nói: Chú đừng chú ý, mời chú thoái mái giở trò lưu manh?