Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí, cô còn nói rằng không tin những gì Chung Đình nói.

Nhưng những lời của Ninh Tu Viễn khiến Mộ An An cảm thấy bất an và cũng rất để tâm.

Vì ông ấy nói trúng tâm sự trong lòng Mộ An An.

Nhưng đột nhiên Mộ An An hỏi chuyện này, Tiéu Cửu ngơ ngác một lúc: “10 năm trước, em mới có mấy tuổi. Em không nhở gì cả, đúng rồi! Em nhớ rồi, 10 năm trước, hình như trong nhả xảy ra một chuyện. Từ đó về sau, cảm giác như cà căn nhà đều thay đổi!”

“Chuyện gì?” Mộ An An vịn chặt bàn rồi hỏi.

Tiểu Cửu nhớ lại: “Lúc đó em còn nhỏ, em nhớ là hình như khi em đang mê man ngủ, nghe thấy tiếng súng? Hình như không, âm thanh đó rất lớn.”

Mộ An An im lặng nghe và khống chế cảm xúc của mình, đợi Tiều Cửu hồi tưởng lại.

“Đêm hôm đó…..sau đó? Hình

như sau đó ngày thứ hai tỉnh dậy, trong nhả đều thay đổi. Thất ca và anh Thư Khanh đi hết. Nói là vỉ…vì một người.”

“Ai?”

“Em gái của anh Thư Khanh, tên là gì em quên rồi, em không thân với cô ấy. Haiz, em nói không rõ ràng. Chị đợi chút, em gọi hỏi ba, ba em chắc chắn biết.” Tiểu Cửu

lắp ba lắp bắp.

Tiểu Cửu nói xong, lấy điện thoại ra và gọi cho ba.

Mộ An An muốn cản cũng không kịp.

Đầu dây bên kia nghe máy.

Kế đó, liề phát ra giọng nói giáo huấn: “Con nhỏ chết tiệt này, còn biết gọi về cho ba à. Con dứt khoát chết ở Giang Thành thì thôi đi, gọi về đây làm gì. Cúp đây, suốt ngày làm người khác lo lắng, sao ba có thể sinh ra đứa con như con chứ.”

Đầu dây bên kia mắng đến muốn cúp máy, nhưng ông ấy không làm vậy.

Tiểu Cửu nhấn loa ngoài để Mộ An An có thể nghe được, âm

thanh không quá lớn nhưng Mộ An An vẫn nghe được.

Sau câu mắng của ba, Tiểu Cửu lập tức hỏi: “Ba ơi, không phải ba sinh con ra sao. Đáng ghét như vậy ba cũng nuôi nhiều năm rồi, không phải sao?

Con nhớ ba nên mới gọi cho ba đó, lúc không gọi con cũng nhớ, còn không phải sợ ba mắng con à? Sau mấy ngày cách xa, con mới phát hiện con không phải nhớ đến lời ba mắng.

Biết lả ba con rất vất vả, mắng con cũng vì muốn con tốt. Con là đứa vô tích sự, ba tuyệt đối đừng giận nhé.

Tức giận hại thân, sao có thể sinh được đứa thứ ba? Mặc dù ba lớn tuổi rồi, nhưng không sao, cố gắng là được.

Nói cho cùng, con và anh là song sinh, không phải mẹ muốn thử sinh thêm hai đứa sao. Vì vậy, ba đừng giận. Giận hại thân thì sẽ ảnh hưởng đến đời sống vợ chồng.”

Nghe Tiểu Cửu dỗ dành ba, Mộ An An nghe đến sắc mặt cũng thay đổi.

Cô có hơi đau đầu, cũng cảm giác được vị trưởng bối bên đầu dây kia cũng sắp nổ tung.

Không biết là vì tức giận đến mức không nói nổi hay không, phải mất một lúc để hét lên cái tên: “Tông Chính Tửu!”

“Dạ, con đây. Ba, con muốn hỏị một chuyện. 10 năm trước, vào lúc trước khi em gái anh Thư Khanh biến mất đã xảy ra chuyện gì, bây giờ em của anh Thư

Khanh ờ đâu?’

“Người đã chết bao nhiêu năm

rồi, hỏi làm gì.” Ba của Tiểu

Cửu tức đến mức thốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK