Chương 120: Đếm ngược lại, người cuối cùng là Trương ca sao?
“Đếm ngược lại, người cuối cùng là Trương ca sao?” – Mộ An An mở miệng, nhìn Trương ca với ánh mắt nghiêm túc.
Trương ca sắc mặt tái mét, theo bản năng nhìn Quỷ gia, hiển nhiên là muốn cầu cứu.
Nhưng mà, Quỷ gia hoàn toàn không có ý cứu hắn, chỉ cho Giang Phong một cái nhìn.
Giang Phong mặc dù không phục kết quả như vậy cho lắm, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống.
Trên mặt lộ ra một nụ cười đạo đức giả: “Như vậy mời Mộ tiên sinh lựa
chọn.
Mộ tiên sinh lúc này đang dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo nhau, tư thế có chút lười biếng, khí chất càng thêm gợi cảm.
Nhưng khí thế quá lạnh lùng, cho dù có người xung quanh mê mệt dáng vẻ của anh cũng không dám nhìn một cách trắng trợn.
Bàn tay mảnh khảnh của Mộ tiên sinh đang nghịch bật lửa.
Nghe được lời nói của Giang Phong, anh liền siết chặt cái bật lửa trong tay, ngước mắt lên liếc nhìn về phía Trương ca.
Trương ca sắc mặt vốn dĩ đang tái nhợt, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng như sắp giết người kia ném qua đây, khiến cho hắn suýt chút nữa tê liệt ở trên ghế.
Mộ tiên sinh cầm lá bài ở trên bàn, vung tay lên, lá bài gay lập tức trở thành vũ khí và bay về phía chiếc lồng nơi con sư tử được giam giữ, bay ngang vào lồng sắt, con sư tử vừa mới yên lặng một chút lại bắt đầu gầm lên.
Mộ tiên sinh: “Đi.”
Đây giống như là mệnh lệnh của một bạo chúa.
vẻ mặt của Trương ca như thế nào, Mộ An An không có tâm tư để nhìn, cô chỉ biết da thịt mình trong chốc lát co lại một chút.
Luôn luôn một loại cảm giác, người bên cạnh chính là Thất gia, sau khi rời khỏi du thuyền, Thất gia cũng sẽ ném cô cho sư tử ăn.
Bác sĩ Cố: “Khí thế này càng ngày càng giống với Thất gia. Tiểu thư An An, chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không?”
Bác sĩ Cố: “Chờ chuyện này xong xuôi, cô nói chính cô đã đi tìm người, đừng nhắc đến tôi, cám ơn!”
Mộ An An: …
Tên bác sĩ tồi này.
Trước đây cảm giác sợ hãi khi được sủng ái, bác sĩ Cô nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy, thật sai lầm khi cảm động.
Khi nội tâm Mộ An An đang vô cùng lo lắng, bên kia bởi vì Trương ca chậm chạp không có nhúc nhích, Quỷ gia liền lên tiếng: “Nếu là quy tắc trò chơi, thì tuân thủ đi.”
“Quỷ gia, cái này…”
Trương ca mới vừa đứng dậy, hai người phục vụ liền tiến tới kéo
Trương ca, đi về phía lồng sắt sư tử.
Trương ca giãy dụa, hét to: “Quỷ gia, cứu tôi, tôi không muốn, tôi không… A!”
Trương ca chưa kịp hét xong thì đã bị ném vào lồng một cách không thương tiếc.
Sư tử bị đói ba ngày liền rống lên phấn khích.
Người phục vụ liền phủ tấm vải đỏ lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi lồng sắt.
về phần Trương ca như thế nào, không ai biết cả.
Bởi vì điều này, mà bầu không khí liền bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Những người đó ban đầu vốn dĩ đang phấn khích xem kịch, lúc này liền bắt đầu trở nên căng thẳng, ngơ nhác nhìn nhau.
Giang Phong phất tay, đổi một người chia bài khác.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tông Thất.
Vòng thứ nhất thất bại, vòng thứ hai, hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.
Giang Phong nghiến răng nghiến lợi nói với Giang cầm: “Em cứ chờ xem,
hôm nay anh nhất định sẽ khiến cho Tông Thất không toàn vẹn đi ra ngoài.”
Giang cầm lúc này đang nhìn Tông Thất.
Tông Thất vẻ mặt tự tin, còn nháy mắt về phía, Giang cầm nhất thời cảm thấy tim mình như bị điện giật, trong lòng có một tia kích động.
Anh trai cô tìm mọi cách giết người, lại cùng cô ta ở đây ám muội.
Loại kích thích này khiến Giang cầm rất cao hứng.
Nhưng ngoài mặt là nhắc nhở Giang
Phong: “Anh cẩn thận một chút, đừng có thua.”
“Anh làm thế nào có thể thất bại được.”
Giang Phong khinh thường nói.
Người chia bài đã chia xong hai lá bài.
Đợt thứ hai, bốn người, cũng không xem hai lá bài, khi chia xong, liền trực tiếp lật bài.
Khoảnh khắc kết quả được công bố, sắc mặt Giang Phong liền tối sầm lại.
Quỷ gia thứ nhất, Giang Phong có số
nhỏ nhất.
Mộ tiên sinh và Mộ An An, chia thành thứ hai và thứ ba.
“Sao lại có thể?” – Giang Phong suýt nữa thốt ra.
Mộ An An mỉm cười: “Trên bàn đánh bạc, luôn biến đổi khôn lường, ai thắng ai thua, đều là dựa vào vận khí, Giang đại thiếu gia, lần này vận khí hình như không được tốt cho lắm.”
Mộ An An vô cùng kiêu ngạo, đắc ý vênh váo, khuôn mặt Giang Phong tức giận đến mức xiên vẹo.
Mộ An An nhấc chân lên, rồi giẫm lên
ghế, sau đó hất cằm về phía Quỷ gia “Quỷ gia, chọn một cái đi.”
Vừa dứt lời kiêu ngạo này, cô liền cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.
Mộ An An lén lút liếc nhìn Mộ tiên sinh một cái, liền lập tức yên phận, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khí tức này chính là Thất gia.
Bác sĩ Cố: “Thất gia đây là đang cố ý, phấn khích ở lại cuối cùng.”
Bác sĩ Cố đã hoàn toàn xem Mộ tiên sinh là Thất gia.
Mộ An An im lặng.
Hai trong số ba cược này đã kết thúc.
Giang Phong và Quỷ gia ở bên kia đang động tay động chân, Mộ An An bên này cũng đã động, Mộ tiên sinh ở bên cạnh cũng như vậy.
Nhưng rõ ràng, trong bốn người, Mộ tiên sinh là bậc thầy bàn tay đen ở trên bàn đánh bạc.
Anh ở đây hoàn toàn kiểm soát mọi chuyện ở đây.
Mặt khác, Giang Phong hiển nhiên là không muốn thừa nhận kết quả này, nhưng Quỷ gia lại rất binh tĩnh.
Với tư cách là đường chủ của Bảo Phong Đường, mấy năm nay hắn cũng là dãi nắng dầm mưa, liếm máu trên vết thương.
Mặc dù Bảo Phong Đường yếu nhất trong mười hai Đường của Ngự Viên Loan, nhưng trong mười hai Đường của Ngự Viên Loan, cũng là Đường đứng đầu, đứng đầu trong đám yếu nhất, cũng là tòn tại ngoài tầm với của thế lực bình thường.
Lúc này chỉ thấy, Quỷ gia nói gì đó vào tai Giang Phong.
Bản mặt khó coi ban đầu của Giang Phong trong nháy mắt liền dịu xuống.
Quỷ gia nhìn chằm chằm nhìn vào ly rượu đỏ và khẩu súng đen rồi đưa ra lựa chọn của mình…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK