Mặc quần jeans rách đen phối cùng áo len cổ lọ, để lộ xương quai xanh rất mảnh mai và cho hai tay vào túi quần cùng với biểu cảm rất hung dữ.
Mộ An An cố tình hỏi: “ồ ra là như vậy, cậu ấy có biết không?”
“Chắc chắn biết rồi, chị không biết là khi nhỏ cậu ấy rất cáu kỉnh, còn chưa động đến đã khóc lóc chạy đến ôm chân van xin em đừng rời xa cậu ấy, thật thê thảm. Em thấy thương hại nên khi nhỏ mới thường chơi cùng cậu ấy, em thật vĩ đại.” Tiểu Cửu chìm đắm trong sự vĩ đại của mình.
Cô không biết là chàng trai tóc xanh phía sau đột nhiên bước lại gần một bước, khi đến gần lưng Tiểu Cưu liền cúi xuống, gục đầu vào vai Tiểu Cửu: “Vậy khi còn bé tớ ôm chân cậu à?”
Mộ An An đứng bên cạnh mợ to mắt xem, Tiểu Cửu có chút cứng người.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại
chì là sự tuyệt vọng.
** Đây là tamlinh247.com.vn, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Kế tiếp, Tiểu Cửu la lên một tiếng rồi lao lên lầu như một cơn gió.
Chỉ cần cô chạy nhanh thì sự xấu hổ cũng không thể đuổi kịp!
Tống Đình đứng yên tại chỗ nhìn Tiểu Cửu chạy lên tầng hai, sau đó nấp vào phòng cùa Mộ An An rồi đỏng cửa lại!
Mộ An An cười khẩy một tiếng: “Tiểu Cửu đáng yêu quá.”
“Khá đáng yêu đấy.” Tống Đình nói một câu, khoé miệng hơi nhếch lên.
Nhưng khi Tống Đình nhếch miệng lên, Mộ An An lấy điện thoại ra chụp lại.
Tống Đình:……
Rõ ràng là người của Thất gia bình thường nhìn rất lãnh đạm sao lại làm chuyện ấu trĩ như vậy?
Mộ An An quay về phòng mình, định share cho Tiểu Cửu tấm hình Tống Đình cười. Nhưng vào phòng thì không thấy Tiểu Cửu đâu.
Tìm một vòng mới thấy Tiểu Cửu trong tủ quần áo.
Tiểu Cửu ngồi ở ghế bên cửa sổ với ánh mắt không còn gì để luyến tiếc nữa.
Mộ An An dựa vào cừa, hai tay khoanh trước ngực: “Thiếu nữ định làm gì vậy?”
Tiểu Cửu buồn bã quay đầu lại: “Chị An, chị nói xem bây giờ em nhảy xuống đó có thể khiến thời
gian quay lại vài phút trước không?”
Điều đó thật đáng xấu hồ.
Nói gì đó rồi ôm chân, khóc lóc và năn nỉ.
Chết tiệt.
Cô ấy chỉ đang nói khoác thôi. Trên thực tế, khi nhò là..
Mặc dù Tiểu Cừu dã cứu Tống Đình, nhưng Tống Đình vẫn nỏi những lời rất trầm mặc, con người rất tinh tế khiến người ta kiềm không được mà chĩ muốn đi chơi cùng.
Đúng vậy. Ngồi xổm xuống ôm lấy chân là cô ấy.
Sống chết cũng níu lấy Tống Đỉnh vẫn là cô ấy.
Nếu phải đến nhà chơi, đế Tống Đinh làm vợ củng là cô ấy.
Chỉ là sau này khi lớn rồi, khi gặp người khác thì cô ấy sẽ nói lả Tong Đình bám lấy cô, suy cho cùng như vậy mới khiến bản thân tự hào, vừa thông minh vừa có thể diện.Nhưng chuyện nảy nói khoác với người ngoài thì được, tuyệt dối không thể nói trước mặt Tống Đình.