Mộ An An nói xong, người đàn ông liền cóc đầu cô một cái.
Mộ An An ôm đầu, có hơi đau, đôi mắt mở to tỏ vẻ không vừa ý.
Tông Chính Ngự nghiêng người, ôm mặt Mộ An An bằng hai tay.
Mộ An An ngạc nhiên.
Người đàn ỏng hạ giọng: “Qua tối nay, cháu sẽ phải sửa cách xưng hô rồi.”
Mộ An An đột nhiên mở to mắt, tim cồ đập loạn xạ, trong đầu như nồ pháo hoa.
Khi Thất gia buông ra, cô mới tỉnh lại.
Qua tối nay sẽ phải đổi cách xưng hô là có
ý gì?
Anh ây muôn gì tôi nay, chơi trò lưu manh
sao?
Không đúng, suy nghĩ đó không trong sáng.
Nhưng Thất gia đây là đang có ý gì?
Mộ An An ngẩng đầu nhìn anh: “Thất gia, chú…”
“Sao?” Thất gia cúi đầu.
Mộ An An sửa lại lời nói: “Sao đột nhiên chú thay đồi quàn áo vậy? Cháu hiếm khỉ thấy chú án mặc đơn giản như vậy.”
“Con gái tụi cháu đều không thích người ăn mặc quá nghiêm túc sao?” Tông Chính Ngự nhướng mày.
Trước khi đến dỗ dành Mộ An An, cô đã chê Thất gia mặc vest.
Mộ An An không hiểu: “Con gái chúng cháu gi chứ…”
“Hẹn hò không, bẻ con?” Tông Chính Ngự hỏi.
Mộ An An lập tức nghiêm túc trả lời: “Đi!” Thất gia đưa tay lên.
Mộ An An thấy anh dang tay, tim cô không ngừng đập mạnh.
Lúc anh mời cô khiêu vũ trong bữa tiệc, cũng đưa tay một cách lịch thiệp như vậy.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên có một lời mời nghiêm túc như vậy.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân không còn là đứa trẻ như anh nói nữa, cũng không còn là hậu bối.
Người đàn ông trước mặt không còn là trưởng bối hay chú của cô.
Chỉ là một người đàn ông chững chạc, hẹn một cô gái đi hẹn hò thôi.
Mộ An An làm nũng, từ từ đưa tay lên, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Tông Chính Ngự quay đầu nhìn cô và cùng cô đi về phía xe.
Tay phải anh ôm Mộ An An, tay trái mở cửa xe ghế sau.
Mộ An An ngồi vào.
La Sâm ngồi mãi ở ghế lái xe không ra ngoài, chính vì Thất gia không cho.
Trước hôm nay, Thất gia đã hạ lệnh cho La Sâm: Khỏng được nói chuyện, không được làm gì, chỉ lái xe.
Sau khi Thất gia lên xe, La Sâm liền khởi động xe.
“Cháu muốn đi trung tâm thương mại một chuyến.” Mộ An An nói.
La Sâm liếc nhìn Thất gia qua chiếc gương chiếu hậu và lái xe về phía trung tâm thương mại.
Xe đậu trước trung tâm thương mại.
I’ “Chú đừng xuống xe, ỏ’ đây đợi cháu vài phút.” Mộ An An vội nắm lấy tay Thất gia.
Tông Chính Ngự cau mày.
Mộ An An nhìn anh: “Có việc.”
Tông Chính Ngự: “Mấy phút?”
Mộ An An chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.