Nhưng ông không nói gì, ngược lại còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mộ An An.
Tạy Chung Đình không ngừng nắm chặt, rõ là không chịu đựng được.
Mọi thứ không diễn ra theo đúng ý cô ta.
Vốn nghĩ rằng sẽ có một cuộc chiến lớn, thậm chí có thể thấy Mộ An An tức giận mà làm cho sự việc càng trở nên xấu hổ hơn.
Nhưng cô xử lý mọi việc y như một bà chủ, ngược lại cô ta có vẻ mặt như một người hầu tội nghiệp không thể lên sân khấu.
Chung Đình tự nhiên không vui, nhưng thái độ của ông càng khiển cô ta bất an.
Mộ An An nói thêm với người hầu: “Thất gia quen sạch sẽ, lúc nào cũng có thể tự mình vào phòng, ông vào cũng không sao nhưng những người khác thì không chấp nhận, vậy nên sau khi mấy người sắp xếp cho ông và cô Chung Đinh thì tổng vệ sinh lại phòng của Thất gia.”
Mộ An An dứt lời thì nhìn qua quản gia đang đưa người lên: “Ông ơi, ống vẫn nên đi nghỉ sớm, cháu không làm phiền nữa. Suy cho cùng hai ngày nay ở bệnh viện cũng rất bận, hy vọng trước khi ông rời đi có thể cùng ông ăn bữa cơm.”
Mộ An An nói xong, không đợi ông đáp lại mà liền bước ra
ngoài.
Cô có một cái lưng thẳng, tư thế đi vững chắc và một nụ cưỡi tươi, như một cô gái quý tộc được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có.
Gương mặt trong sáng, cao quý và đứng đắn.
Luôn giữ khuôn phép và không bao giờ khiến bản thân hay người khác xấu hổ.
Sau khi Mộ An An rời đi, cô về thẳng phòng mình.
Vào lúc cánh cửa đóng lại, Mộ An An dựa vào cửa rồi ngã quỵ xuống.
Cả người ngồi bệt dưới đất.
Tay cô run lên dữ dội, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán cô.
Cô chỉ có thể che miệng và kìm nén cảm xúc của mình.
Do ngoài cửa có nhiều người như vậy nên cô không thể phát ra tiếng động, nếu không sự tử tế lúc nãy sẽ là công cốc.
Chung Đình đang mang thai.
Những lời nói của ông, mỗi một câu làm sao cô có thể không quan tâm?
Trái tim cô đau thắt, đau đến chết đi sống lại.
Nhưng Mộ An An biết rằng ngay khi đau đớn đến chết đi, cô cũng phải chịu đựng.
Cô nên làm gì nếu cô không chịu đựng được? Làm ầm ĩ hay chất vấn?
Chỉ có tên ngốc mới làm vậy.
Hơn nữa, Chung Đình giả vờ lâu như vậy, từng câu từng chữ đều là khích Mộ An An mất bình tĩnh.
Mục đích của cô ta cũng rất đơn giản, đó là khiến Mộ An An mất bình tĩnh trước mặt ông.
Vốn dĩ ông không coi thường Mộ An An, nhưng một khi mất bình tĩnh thì hình tượng của cô trong lòng ông sẽ bị huỷ hoại hoàn
toàn.
Bất cứ đều gì cô làm trong tương lai đều sẽ là vô ích và không thể khôi phục lại hlnh tượng.
Hơn nữa, không phải tất cả những gì Mộ An An nói với ông lúc nãy đều sai.
Mối quan hệ giữa cô và Tông Chính Ngự cần phải do hai người xác định, những người khác không có quyền nói, chứ đừng nói đến việc quyết định.
Tối nay lỡ hẹn….
Mộ An An chắc chấn sẽ đợi cho đến khi người đản ông này đưa ra lời giải thích.
Cô hít thở sâu, điều chỉnh càm xúc của mình.