Đêm đó, nụ hôn trên sân thượng rết nguy hiểm.
Vừa nghĩ đến là có thể chạm tới trái tim của Mộ An An.
Cô hồi tưởng, mong đợi và không bao giờ quên được.
Khi hơi thở của người đàn ông gần hơn, trái tim của Mộ An An càng ngày càng thắt chặt, thậm chí cô còn không dám thở.
Tuy nhiên, khi môi Thất gia chỉ cách môi cô vài cm, người đàn ông đột nhiên nói: “Trẻ con cần phải bỏ tâm tư đối đãi, nếu không rất dễ khóc.”
Nói xong, Tông Chinh Ngự đột nhiên đưa tay quẹt vào mũi cô.
Mộ An An dừng lại, cảm thấy mũi minh nóng ran.
Lúc này, người đàn ông ngồi dậy, khoé miệng cong lèn, đặt tay lên trán Mộ An An vả xoa nhẹ.
Mộ An An nằm trên đùi anh, lặng lẽ quan sát và mỉm cười theo.
“Thất gia.” Mộ An An gọi.
Người đàn ông cúi đầu: “Hả?”
“Tối mai 8 giờ. Chúng ta nói xong rồi, tối mai 8 giờ, chú phải về, sau đó toàn thời gian tối đó của chú đều dành cho cháu.” Mộ An An nói.
“Nhớ rồi. Sáng sớm có cuộc họp, chiều đi thành phố kí hợp đồng, tối sẽ về.” Thất gia nói.
Mộ An An vừa nghe bận như thế thì đau lòng.
Mấy ngày nay, anh ấy luôn bận việc ờ công ty, cộng thêm ông sắp đến đây.
Mặc dù Thất gia khồng nỏi về việc ông đến trước mặt cô, nhưng Mộ An An không ngốc.
ông đích thân qua đày, sao Thất gia có thể không sắp xếp gì?
Từ nhỏ anh đã không có ba mẹ, được lớn lên bên cạnh ông. Cho dù anh có bộ dạng thế nào, mối quan hệ giữa anh và ông chắc chắn hoàn toàn khác với những người khác.
Trong chốc lát, Mộ An An thực sự muốn nói với Thất gia.
Làm việc đố vào ngày khác cũng được.
Nhưng cô vẫn không mở miệng.
Cô đợi không kịp và cũng rất sợ.
Cô nóng lòng muốn nói rõ mọi chuyện trước khi ông đến, có thân phận rõ ràng để đối mặt với ông.
“Chào, cháu đợi chú. Móc ngoéo, đóng dấu.” Mộ An An nói rồi đưa ngón út ra..
Đối mặt với một đứa trẻ như vậy, Thắt gia không có gì.
Anh đưa tay mỏc ngoéo với Mộ An An, hai ngón cái chạm vào nhau.
“Móc ngoéo, đừng lỡ hẹn.” Mộ An An nói một câu.
Thất gia gật đầu: “Sẽ không lỡ hẹn đâu.”
Mộ An An không nói gl, chỉ nhìn tay hai người móc ngoéo.
Không thể nào buông tay.
Ảnh mắt không nỡ rời đi.
Cỏ khồng buông, Thất gia cũng không buông.
Phải mất một lúc sau Mộ An An mới mở miệng….
“Chủ Ngự, tối mai cháu thu dọn đồ qua biệt thự của Tiểu Cửu ở nhé.” Mộ An An nói chuyện này rất bình tĩnh.
Mặc dù không nỡ nhưng vẫn buông tay Thất gia.
Cô đứng dậy ngồi bên cạnh Thất gia: “Vậy nên lát nữa chủ thông báo La Sâm với quản gia giải quyết tốt chuyện ông tới ở nhé.”