Lúc này, Mộ An An chỉ tập trung vào cậu nam sinh bị thương, căn bản không nghĩ gì nhiều.
Sau khi dặn dò Tiều Trân xong, liền theo bác sĩ Lý Nham đến phòng mổ khẩn cấp.
Tiểu Trân đứng tại chỗ nhìn Mộ An An kéo rèm và cười: “Tôi đi gọi bào vệ? Mộ An An, cô nghĩ mình lả aỉ, được coi trọng là giòi lắm à!”
Vẻ mặt Tiểu Trân có vè không vui.
Nhất là nghĩ đến chuyện người đàn ông đó bên cạnh Mộ An An tối qua, trong lòng càng không vui.
Có điều, nhân viên y tế xung
Sau khi kiểm tra cho cậu nam sinh xong, lập tức đưa đến phòng phẫu thuật khoa xương để bác sĩ Lý Nham thực hiện ca mồ.
Thực tập sinh như Mộ An An không có tư cách để bước vào phòng phẫu thuật.
Vậy nên, sau khi đưa cậu nam sinh đi thì quay về khoa cấp cứu làm việc.
Hôm nay, khoa cấp cửu không bận đến nỗi khiến người ta không thở nổi.
Mộ An An có thời gian liền ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang
để nghỉ ngơi.
Cô cầm điện thoại lên xem, nhưng không có tin nhắn nào.
Chị em của cô chưa trả lời tin nhắn.
Trưởng bối’ đó cũng không gửi tin nhắn cho cô.
“Sớ, không biết gửi tin nhắn quan tâm à?” Mộ An An ấn vào cuộc trò chuyện với người khác và xem màn hình điện thoại.
Sau khi nhìn xong thi thoát ra.
Kết quả, Mộ An An vừa thoát cuộc trò chuyện thì điện thoại reo lên.
Mộ An An có chút kinh ngạc. Song, khi cô mờ tin nhắn ra thì
mặt biến sắc.
Thất gia: Muốn gửi tin nhắn cho ta sao?
Mộ An An: ?
Thất gia: [Hình]
Mộ An An mở tấm hình anh gửi, là cuộc trò chuyện của họ. Chĩ là Thất gia tháy trên đó có dòng chừ ‘đang nhập tin nhắn….
Sao cô quên là có công năng này nhĩ.
Mộ An An xoa mày.
Mộ An An: Cháu ấn bừa thôi.
Nhắn xong, Mộ An An tìm vài biểu cảm nhõng nhẽo gửi qua.
Ý chính là: Bây giờ, công chúa
nhỏ nhà chú đang nhõng nhẽo, không những không dễ dỗ mà còn không dễ theo đuổi, cam chịu đì!
“An An.”
Mộ An An đang gửi mấy nhãn dán qua thì nghe bên hành lang có người gọi mình.
Mộ An An lập tức cất điện thoại vào rồi đứng dậy, quay người qua nhìn.
Mộ An An vừa quay đầu liền thấy bác sĩ Quách Ái Hoa đang rảo bước về phía cô, sau lưng là Tiểu Trân đi theo.
Bác sĩ Quách Ái Hoa bước về phía Mộ An An: “An An, tối qua tôi đã bàn xong với viện trưởng rồi. Lần này theo học giáo sư, khoa cấp cứu chúng ta có thể chọn hai người, cô và Tiểu Trân sẽ cùng đi.”
Quyết định này khiến Mộ An An có hơi ngạc nhiên, nhưng gương mặt không biểu hiện gì: “Vâng.”
Quách Ái Hoa vừa bước vào văn phòng vừa nói: Lượng công việc và áp lực của khoa cấp cửu chúng ta đều gấp đôi các khoa khác, vậy nên cơ hội lần này cũng lá đãi ngộ tốt đối với khoa cấp cửu.”
Mộ An An và Tiểu Trân đứng hai bên trái phải của Quách Ái Hoa.
Quách Ái Hoa nghiêm túc nhắc nhở: “Hai cô cũng đừng áp lực gì hết mà vượt qua, cảm thấy không tới lượt mình thì cái gì nên giành thì giành, lượng sức để giáo sư đẻ ý đến hai cô, đưa hai cô đi theo học tập. Nhưng cũng đừng áp lực quá, nếu không có lần này thì xem như học tập vài ngày, cũng có thể có thu hoạch khác nhau.”