Cô nhắm mắt, đé đôi mắt thích nghi chút rồi từ từ mờ ra, mới thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Người phụ nữ trước mặt có mái tóc dài, tướng mạo không đẹp lắm nhưng khí chất lại có chút giống một bông hoa cúc dại.
Đó là tính khí mà cô đã rèn khi múa ba lê từ nhỏ.
Cô ấy đến gần Mộ An An và mỉm cười: “Cô An An, tôi xin lỗi vi đã vi phạm hợp đồng.”
Mộ An An không nói gì mà chỉ nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ nắm lấy tay Thất gia trước khi lên xe mà cô vừa thấy trên TV, cô ta liếc nhìn
camera vài giây nhưng cũng đủ khiến người khác nhớ đến ve ngoài cùa mình, đủ để khiến Giang Thành sục sôi vảo ban đêm.
Sau tất cả, đây là lần đầu tiên Thát gia công khai xuất hiện với người phụ nữ khác mà không phải công chúa nhỏ cô.
Cô ấy là..
“Chung Đình. Đủng là rất lâu không gặp rồi.” Mộ An An thản nhiên gọi tên người đó.
“Rất xin lổi, tôi đã hứa với cô An An là vĩnh viễn sẽ không đặt chân đến Giang Thành nữa, nhưng vì có nguyên nhân không thể phân kháng nên tôi đành huỳ hẹn.”
Chung Đỉnh nói như vậy, nhưng thái độ không hề cỏ ý xin lổi chút
não mà ngược lại còn cỏ cảm giác như đang than thở.
Có điều cảm giác này rất mờ nhạt.
Chung Đình có khuôn mặt rất tình cảm, như kiểu nữ thần tình đầu trên TV, rất thuần khiết và có hồn. Giống như không màng đến thế sự, chỉ muốn khiến người khác bảo vệ thôi.
“Sao cô lại đi chung đường với ông? Tối nay, sao các người lại gạt Thất gia cùng cô đi tham dự bữa tiệc đó?” Mộ An An hỏi thẳng.
Khoảnh khắc cô thấy Chung Đình thì nghĩ đến chuyện với Tiểu Cửu.
Lúc đó, cô đang giúp Tiểu Cửu làm giấy tờ ở quán cafe thì tinh
cờ thấy một bóng lưng rất giống Chung Đinh, Mộ An An đã nhờ Tiều Cừu xem giúp nhưng lại không phải.
Sau đó, Mộ An An không nghĩ về chuyện đó nữa.
Nhưng hôm nay, Chung Đình lại xuất hiện vả đương nhiên là Mộ An An đã liên kết sự việc đó lại với nhau.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng Chung Đình là người mà cô đụng phải hôm đó.
Chung Đinh có thể trờ về Trung Quốc sớm hơn cô nghĩ.
Mộ An An nói thẳng: “Tôi rất vui khi cô cỏ thể quay về, tôi sẽ tlm người sắp xếp cho cô. Tôi cũng không có gì không vui, suy cho cùng lúc đầu cô và thím Chung
cũng không dễ gi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô. Muốn giữ cô lại Ngự Viên Loan thì không thành vấn đề, đừng xem tôi như chủ nhà, tôi cũng sẽ không đẻ bụng đâu. Trước giờ, tôi không quá đế tâm đến chủ nhà và hạ nhân.”
Mộ An An nói rất nhiều, cửa phòng đột nhiên có người đẩy vào…..
Người bước vào tầm 70 tuổi, mặc đường trang và chống nạng.
Biểu cảm rất nghiêm nghị, vừa nhln liền biết đã đứng ở vị trí cao trong nhiều năm.
Trong lòng Mộ An An rất căng thẳng.
Sau đó, cô tiến lên và chào hỏi: “Cháu chào ông, cháu lả Mộ An An. Lần đầu gặp mặt có phần tiếp đãi không chu đáo.”
Mộ An An nói xong liền cúi đầu xuống, vô củng lễ phép.
ông để cây nạng ra trước, hai ỉai chống lấy và nhìn chằm chằm Mội An An vài giây, sau đỏ cười khinh.
Mộ An An nghe ra được tiếng cười này mang một chút sự xem
thường và giễu cợt.
Trong lòng cô không thoải mái, nhưng không hề biểu hiện ra, chl là một vãn bối đối diện với trưởng bối mà thôi.