Trên đó có vết đỏ, cô không dám đụng quá mạnh, chỉ xoa nhẹ nhẹ.
“Thực sự không sao chứ?” Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự lắc đầu, gõ’ tay cô ra, hôn lên môi cô: “Bị doạ rồi à?”
“Làm gì có. Chỉ là cháu hơi buồn. Lúc chú đẳy cháu ra, cháu rất buồn.” Mộ An An lắc đầu.
Mộ An An nói lên tâm trạng của bản thân.
Đến bây giờ, tâm trạng của cô vẫn còn rất tệ.
“Xin lỗi.” Thắt gia nói.
Anh chỉ không muốn tốn thương cô.
Anh không muốn cô phải chịu bắt cứ điều gì tồi tệ.
Mọi thứ không tốt đều không muốn cô phải gánh lấy.
“Chú có thể hứa với cháu? Đừng đẩy cháu ra nửa, hình như cháu có hơi sợ cô đơn. Tiếu Cửu đi rồi, Tóc Xoăn cũng đi rồi, Tống Đình đã đi Melbourne, cháu chỉ còn một mình.” Mộ An An nhìn chằm chằm anh.
“Không. Nhóc con, ta ở đáy, cháu không cỏ đơn.” Tông Chính Ngự xoa mặt và lau nước mắt cho cô.
Mộ An An lắc đầu: “Cháu không thích cảm giác này, không thích chút nào.”
Tông Chính Ngự ôm cô vào lòng và dỗ dành: “An An, hợp tan đã là chuyện thường tình.” ……- – -. —
Mộ An An không nói gì, áp mặt vào lòng Thất gia và kìm nén nước mắt.
Không kiềm chế được nữa liền vỡ oà.
Tông Chính Ngự dỗ dành: “Cuộc đời của một người nói dài thì quá ngắn, mà ngắn thi quá dài. Đa sổ thời gian đều trải qua sự phân ly.”
Anh kéo cô ra và lau nước mắt cho cô.
“Tại sao con người phải phân ly chứ?” Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự mĩm cười: “Vì đề có những lằn gặp tốt hơn.”
“Chú và….” Mộ An An định nhắc Tiểu
Tịch, nhưng sự tái phát PDST
rối loạn cảng thẳng sau chấn thương
lúc sáng nay của Tông Chính Ngự khiến cô rùng mình.
Cô sợ nếu nhắc lại cải tên này sẽ khiến anh bị kích động lần nü’a.
Nhưng có vài chuyện không hỏi thì thật không cam tâm.
Mộ An An cụp mắt xuống và nói: “Có thể nói với cháu về chứng đau đầu của chú không?”
Người đàn ông bên cạnh sau khi nghe câu hỏi này, gương mặt không biểu lộ bất kỳ sự kinh ngạc hay khó xử nào.
Anh nói: “Nhiều năm rồi, đại khái là khoảng 10 nam.”
Mộ An An ngẩng đằu nhìn anh.
Tông Chính Ngụ hướng ánh mầt sang chỏ
khác.
Anh tiến lên một bước và nhìn con sông trước mặt rồi nói: “Tiểu Tịch mà cháu nói đến hôm nay lả em gái của cố Thư Khanh. Nếu còn sống thi cũng trạc tuổi cháu.”
Mộ An An yên lặng lắng nghe và cũng quan sát nét mặt của Thất gia.
Anh đối lưng với cô nên Mộ An An không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng Thất gia vịn lấy lan can rất chặt, chứng tò khi nhắc đến chuyện này khiến anh mất bình tĩnh và cũng đã hạ quyết tâm nên mới nói ra.
Mộ An An kim nén đau lòng, yên lặng lắng nghe.
10 tuổi
Nói đến đây, Mộ An An có thể thấy Tỏng Chính Ngự vịn lấy lan can càng lúc chặt hơn, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Toàn bộ phần vai đến cánh tay của anh đều trở nên cứng rắn.
Các tĩnh mạch trên cổ nổi lên một chút.