Ngay khi Mộ An An đến bệnh viện để thay ca trực đêm, bộ phận cấp cứu thông báo có cuộc họp sáng, Mộ An An cầm cuốn sổ đến phòng họp.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Hôm nay, Tiểu Trân đã mua cà phê cho cô nên vẫn còn có thể chống đỡ được.
Khi cuộc họp sáng kết thúc thì mua hai lon coca lạnh để tinh táo chút.
“An An, cô biết không? Hôm nay nội dung của buổi họp sáng rất thú vị.” Tiểu Trân nói với Mộ An An.
Thái độ của Mộ An An rất điềm tĩnh.
Cô không thích Tiểu Trân, nhưng
vẫn duy trì mối quan hệ.
Tiểu Trân mua cho cô cà phê sữa, cô cũng mua cho Tiểu Trân mấy món đồ ngọt, coi như quan tâm lẫn nhau.
Xét cho cùng, trong thế giới của người trưởng thành không giống với thời học đường.
Nếu thích thì làm bạn, không thích thì bỏ qua.
“Tin gì?” Mộ An An hỏi.
“Nghe nói bên thù đô có một giảo sư rất giỏi muốn nhận vài học sinh ở bệnh viện chúng ta theo ông ấy vài tháng.”
“Giáo sư rất giỏi sao?” Mộ An An nghi hoặc.
Tiểu Trân gật đầu, nhưng cô còn
chưa kịp giải thích thì một bác sĩ khác nói tiếp: “Giáo sư đó vừa tạo ra được một bước đột phá lớn trong giải phẫu người. Nói lả muốn chọn một người trong mỗi khoa qua đó, sẽ mất hai ngày học tập vả sau cùng giáo sư sẽ chọn một ngưòi đi cùng ông ấy.”
“Còn không phải sao, nếu giáo sư muốn đích thân dẫn đi thì sẽ hoàn toàn khác với những bác sĩ khác rồi.”
“Năm ngoái có một người cũng từ thủ đô đến, sau cùng chọn được một học sinh đi cùng. Nghe nói bây giờ đang làm phó giám đốc bệnh viện lớn nhất thủ đô, qua 2 năm nữa sẽ thăng chức làm giám đốc.”
“Đây là tiền đồ dâng tận cửa mà!” Các bác sĩ bàn luận về vấn đề
này.
Mộ An An đối với chuyện này vẫn rất tốt, cô muốn học hỏi từ giáo viên giỏi và sẽ đi khi có cơ hội, nhưng không hề muốn rời khỏi Giang Thành.
Tuy nhiên, với sự bàn tán của đám đông, bác sĩ Quách Ái Hoa bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc và cả phòng lập tức im lặng.
Mọi người gác lại những câu chuyện phiếm và bắt đầu cuộc họp.
Bác sĩ Quách Ái Hoa tóm tắt về hai ca bệnh khó của hôm nay, cuối cùng là nói về vị giáo sư đến từ thủ đô.
—
Tầm 10p nữa mình lên chương tiếp, bù cho hôm qua ạ!