Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng sáng nay Quách Ái Hoa nói Mộ An An rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, những người này cũng có thấy.

Sáng nay có một tình tiết, một y tá lấy sai thuốc nhưng Mộ An An đã phát hiện kịp thời. Nếu không thuốc sẽ gây tử vong, lúc đó cô y tá trốn vào nhà vệ sinh khóc và Mộ An An đã an ủi cô ấy.

Mộ An An nói cô đã uống 3 ly cà phê đá và coca, những người này cũng đã thấy rõ. Thậm chí còn xì xào rằng Mộ An An bị điên vì uống quá nhiều.

So với bây giờ thì không chỉ có gia cảnh, thông minh mà còn rât

nỗ lực.

Tiểu Trân – người vừa khóc lóc vừa quỳ xuống, dường như cô đã đi quá xa về trước.

Mộ An An nói nhiều như vậy, không hy vọng những người này sẽ có phản ứng gì. Vừa dứt lời thì nhấc chân rời đi.

Cho đến khi Mộ An An rời đi, những người này vẫn đứng đó.

Tiểu Trân đứng sau Chu Mộng Lan, nắm chặt cánh tay bà ta và nhìn theo bóng lưng của Mộ An An đầy phẫn uất và không cam tâm.

Tiểu Trân định thần lại nhưng vẫn thấy Chu Mộng Lan với vẻ mặt đáng thương.

Thái độ của Chu Mộng Lan hoàn

toàn khác

Thái độ của Chu Mộng Lan lãnh đạm hơn nhiều: “Tới giờ làm việc rồi, đừng đứng đây nữa, mau đi làm việc đi.”

Chu Mộng Lan nói xong, mọi người đều tản ra và trở về khoa cấp cứu làm việc, còn số ít người thì đứng lại xem Tiểu Trân.

Thậm chí, đến Chu Mộng Lan còn không thèm để ý Tiểu Trân mà trực tiếp bỏ đi.

Đến cuối củng, chỉ còn một mình Tiểu Trân đứng đó, phẫn uất đến hai mắt đỏ hoe.

Cách một lúc mới đem điện thoại ra và mở app trò chuyện lên.

Z: Em ấm ức quá, thật đó! Sao lại cố người như thế nhỉ!

Lục: Sao thế, cô tiên nhỏ?

Z: Có một đồng nghiệp cưởp đi cơ hội của em, vốn dĩ em sẽ theo bác sĩ học hỏi mà cô ta lại dựa vào quan hệ Cứỡp đi….

Lục đã thực hiện một cuộc gọi thoại.

Khi Tiểu Trân thấy vậy, mặt cô ta tái đi và nhanh chóng từ chối.

Lục: Ai cướp vị trí cùa em, em nói với anh, anh lập tức đổi!

Tiểu Trân thấy vậy lập tức nở nụ cười.

Z: Không sao, em sẽ nỗ lực giành về. Suy cho cùng, của em thì em nhắt định sẽ giành về được.

Z: Cảm ơn anh, có nhiều lúc anh thực sự khiến em thấy rất ấm áp. Cảm ơn anh.

Sau khi gửi 2 tin nhắn này, Tiểu Trân cười khúc khích.

Khi ngẩng đầu nhìn lên phòng cấp cứu trước mặt, không biết nghĩ được gì mà nụ cười đột ngột tan biến.

Chuyện của Tiểu Trân và Mộ An An lúc trưa không có bất kỳ ảnh hưởng nào, khoa cấp cứu vẫn bận rộn như mọi khi.

Tuy nhiên, Mộ An An rõ ràng cảm thấy Chu Mộng Lan có hơi kỳ lạ.

Thậm chí còn cố gắng bắt chuyện với Mộ An An mấy lần.

Mộ An An không phải như vậy, chỉ là quá bận nên không quan tâm.

Cho đến khi kết thúc giờ làm việc, Mộ An An mới có cơ hội hít thờ.

Sau khi thay quần áo, cô khộng rời đi mà đến gõ cửa văn phòng của bác sĩ Quách.

“Mời vào.” Tiếng của bác sĩ Quách Ái Hoa vọng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK