Ngay khi lên xe, cô đã không ngừng khóc.
Thật khó chịu, nhưng cô biết rằng mình không nên ảo tưởng nữa.
Cô nghĩ rằng mình vĩ đại đến nhường nào, dù không có danh phận hay tình yêu nhưng cô vẫn lặng lẽ ở bên Thất gia.
Miễn là ở cạnh anh ấy, dù sao thì Mộ An An cũng đã đánh giá bản thân quá cao.
Cô là một người phàm tục, một người phàm tham lam.
Cô rất tham.
Bên cạnh anh thôi chưa đủ, cô muốn bên cạnh anh một cách
quang minh chính đại.
Cô không ham sự ỷ lại của tình thân và tinh cảm.
Cô chỉ muốn trờ thành người yêu của anh.
Trước đây, cô đã rất cố gắng, bây giờ xem ra….
Có vài chuyện có cố gắng cũng vô dụng.
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn Mộ An An khóc thảm thiết qua gương chiếu hậu, trong lòng có chút lo lắng: “Cô gái, cô sao thế? Có phải trong nhà….”
“Tôi không sao, chỉ là thất tình thôi.” Mộ An An nghẹn ngào.
Vừa rồi, cô cố hết sức để giả vờ.
Lúc này, cô thực sự không muốn giả vờ chút nào, cũng giả vờ nổi nữa.
Tài xế thấy vậy liền nói: “Chết tiệt, thất tình rồi. Cái cũ không đi thi cái mới không tới, không người này thì có người sau tốt hơn. Huống hồ, cô xinh đẹp như vậy mà?”
“Nhưng tôi chỉ thích mình anh ấy, tôi thích anh ấy nhất.” Mộ An An gào lên một cách đau khổ.
Tài xế hoảng sợ và vội đưa khản giấy cho Mộ An An.
Mộ An An cầm lấy khăn giấy lau nước mắt đi.
Vốn dĩ cô muốn kiềm lại nước mắt của mình, nhưng sau cùng lại không thể.
Tông Chính Ngự nhln Mộ An An đầy tức giận rời đi.
Trực tiếp nói với La Sâm: “Điều tra cho tôi!”
La Sâm sững sờ: “Thất gia, tra cái gì…”
“Tra hết những người theo đuổi cô ấy cho tôi!”
La Sâm lập tức làm việc.
Tông Chính Ngự ngồi ghế sau không thắt dây an toàn, biểu cảm nghiêm nghị có hơi khó xem.
Trong đầu chỉ toàn là những lời nói vừa rồi của Mộ An An.
Nhất lả câu ‘Nhưng cháu cần người khác’ cứ văng vẳng bên tai của Tông Chính Ngự.
Cô ấy cần người khác! Là người khác chứ không phải anh!
Anh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Sau vụ tai nạn xe của ba mẹ nhà Tông Chính, anh đã ốm một trận rất nặng. Khi lực lượng trên Weibo của nhà Tông Chinh như đi trên bảng mỏng, cũng chưa bao giờ khiến anh sợ hãi.
Nhưng câu nói ‘Cháu cần người khác’ lại khiến anh cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nỗi sợ mất đi viên ngọc trai quý giá nhát. Anh tuyệt đối không cho phép!
Đứa trẻ này là của anh! Ai cũng không được động vào! Ai động thi người đó chết!
La Sâm lái xe đi, rõ ràng cảm nhận được sự tức giận cùa Thất gia vô cùng nguy hiểm.
La Sâm hỏi: “Thất gia, tiểu thư An An bây giờ đang buồn, cộng thêm chuyện tin tức đó. Cảm thấy ngài vì tham gia yến tiệc mà thất hẹn, tôi thấy bây giờ quan trọng nhất là giải quyết rõ ràng chuyện này trước, không phải lúc nãy anh đi vì chuyện này sao..”