“Tông Chính Tửu.” – Người dàn ông đứng ờ đẩu giường nói ho tên minh ngốn gọn ba chữ. Tiếu Cửu dưởng như có thẻ nghe thếy tiếng gọi từ Thần Chết.
Kế tiếp, Tiểu Cửu quay lại và ôm chật táy Mộ An An bẳng hai tay hai chân: “Chị An, cứu em!”
“Không cứu nổi!” – Mộ An An vô tình nói ra ba chữ, tiện thể giúp Tiểu Cừu bóp vài cái để cố ấy không chết sởm.
Tông Chính Ngự vốn đã vô cảm, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Cửu quấn lấy Mộ An An như một con gấu túi, anh lập tức cau mày.
Anh tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo Tiều Cửu rồi lôi cô ra ngoài.
“Em không muốn, chị An cứu em, chị
dâu….” – Tiểu Cửu kiên quyết níu kéo Mộ
An An.
Nhưng cô cũng không thể vùng vẫy được nữa, Thất gia đã kéo người cô ra khỏi giường và xách như một gói đô.
Tiều Cừu co chân lại và giãy giụa.
Khi thấy Tống Đình đi vào, cô nhanh chống thoát khỏi Thất gia và chạy về phía Tổng Đinh: “Đình Đình, cứu tớ!”
Tiểu Cửu ôm eo Tồng Đinh và trốn ờ phía sau. Tổng Đinh dừng lại, bước qua một bèn và chặn Tông Chinh Ngự lại.
Thất gia không cảm xúc gl, anh lỉẻc mảt ra sau Tống Đinh: “Đi ra.”
Tiểu Cửu lẻn lút thò đầu ra: “Em không muốn! Anh sẽ giết em mát, dồ bạo chúar
Tông Chính Ngự liếc mắt qua, Tiẻu Cửu liền thu người lại nấp sau Tống Đình.
Người thiếu niên nhìn chằm chằm vào mái tóc màu xám xanh cùng với những dường nét thanh tú trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật, lúc này gương mặt không chút biểu cảm: “Cậu ấy cỏn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Nó họ Tông Chính.” Lời nổi của That gia sắc bén, trực tiếp cắt ngang lời nói của Tống Đình.
Tiểu Cửu mím môi; “Anh bảy, anh tha cho em đi…..”
Tiểu Cửu nói xong liền gửi ánh mắt cầu cứu qua cho Mộ An An. ^
Lúc nảy, Mộ An An không nhịn được cười
và không quan lâm đôn lời cầu cứu cúa Tỉéu Cửu.
Tông Chính Ngự xắn tay áo lên: “Anh cho em ba giày, tự đl ra hoồc anh tởi.”
Người đàn ông này không có sự nhẫn nại.
“Một.” Khi vừa nỏỉ, cụp mắt xuống nhìn Tĩẻu Cửu.
Mặc dù cỏ Tống Đình che ở trước, nhưng Tĩéu Cửu vẵn càm thấy sự uy hiếp mạnh mẽ đó.
“Hai.” Ra hay không thì cũng chết thôi.
“Ba…..”
“Anh bảy, anh bảy, em sai rồi!’1
Thất gia chưa nói xong chừ thử ba, Tiều Cửu lao ra và ôm láy chân Tông Chính Ngự: “Anh bảy, em sai rồi!”
Tông Chính Ngự cụp mắt xuống: “Đứng dậy, giống một đứa con gái sao?n
“Anh có coi em là con gái à?” Tiểu Cửu ngấng đầu, hỏi một câu.
Nhưng khi nhln vâo mắt Tông Chinh Ngự Tiều Cửu lập lức nóí: “Anh bảy muốn Cửu
Cừu lồ gl Ihl lả cái đố, Cửu Cưu không ý kiến! Một chút ý kiến cũng khôngr
Mộ An An thấy Tiểu Cửu cực khổ kêu gào nhu’ vậy, không thể nhịn được cưởi.
Nhưng vừa nằm xuống thì lập tức đụng đến vết thương sau lưng, liền ngồi dậy và nghiến răng chịu đau.
vết thương dau thặt.
Mộ An An sờ vết thương đằng sau.
Nhưng bên đó, ánh mắt Tông Chính Ngự liếc qua cô một cái, thấy dửa trẻ này có chút đau khổ liền đi qua nhưng Tiều Cửu đã Ồm chặt chân rồi.
Vả lại, Tiểu Cừu cảm thấy khi Tông Chính Ngự động đậy, ngược lại sẽ ôm chặt hơn.
Thắt gia:…!!!