Mộ An An nhắm mắt, vủi mặt vào gối, ôm chặt mình và đôi vai không ngừng run lên.
Căn phòng kính lộn xộn phá tan tấm chân tinh của cô.
Cô ôm minh trong góc một mình, rõ ràng là rất cô đơn và bơ vơ.
Cảm giác cô đơn và lạc lõng này không kéo dài bao lâu.
Cô gái tội nghiệp ôm minh, đột^ nhiên ngẩng đầu lên. ^
Mặc dù cô khóc rất nhiều, nhưng
Cô cầm lấy điện thoại, dùng camera làm gương, lấy khăn giấy trên chiếc bàn lộn xộn kia ra để lau mặt và chải chuốt lại.
Mộ An An sụt sịt, vẻ mặt kiên cường.
Cô không nên mầt binh tĩnh.
Không thể chỉ xem một tin tức mà đã tin vào nó, một bản tin tính là gì chứ?
Hơn nữa, người phụ nữ đó theo Thất gia là có ý gi vậy?
Mộ An An hít thở sâu và cố kim nén cảm xúc của mình.
Khi xảy ra chuyện, mất bình tĩnh cũng vô ích. Việc cô phải làm là
hỏi các bên cho rõ mọi chuyện.
Cô không bao giờ là người bốc đồng.
Từ nhỏ cỏ luôn lý tri và rất hiểu chuyện.
Người dẫn chương trình mà cô thích nhất từng nói rằng sự việc không lấn át được người, thứ xâm chiếm con người chính là cảm xúc.
Trong những năm qua, cô đã kiểm soát được cảm xúc cùa minh.
Cô tin tường và giải quyết mọi việc mà vẫn không để cảm xúc làm rối loạn.
Dù sao hôm nay Thất gia lỡ hẹn, cồ nhất định phài hỏi cho rỏ hoặc ít nhất phải nghe người đàn ông
đó giải thích.
Mộ An Ạn ngồi dậy, vai cô rất đau, mắt cá chân của cô bị thương và không thề đứng vững trên giày cao gót được.
Mộ An An cời giày, tìm đôi dép đi vào.
Khi rời khỏi phòng thuỷ tinh, Mộ An An cũng chỉnh trang lại bề ngoải của mình.
Cho dù có chuyện gì xảy ra tối nay, Thất gia nhất định sẽ quay về nên cô chỉ cần về phòng đợi.
Mộ An An ôm lấy đôi vai bị thương, khẽ cử động cánh tay và đi về biệt thự chinh.
Ngay khi Mộ An An đến biệt thự chính, cô thấy ba bốn chiếc xe đi vào từ cửa trước.
Mộ An An trốn ra sau trong vô thức.
Bốn chiếc xe lần lượt đậu trước biệt thự chính.
Người đàn ông mặc vest, đeo kính râm bước xuống từ chiếc xe đầu tiên.
Người đàn ông đó trạc tuổi Thất gia, trông rẩt hiền lành.
Anh ta bước đến chiếc xe giữa và mờ cửa ghế sau.
Người xuống xe đầu tiên là một ông già mặc đường trang, chổng cây gậy bằng gỗ đỏ. ẩ
ông lão không phải người phương Đông gốc, đôi măt có nét như người Tây, râu bạc trăng, mím môi, trông rất nghiêm túc.
vẻ ngoài cũng cao lớn hcm người Tây.
Mặc bộ đường trang không tạo I cảm giác phản cảm, ngược lại mang đến một cảm nhận khác đối vởi đường trang.
Người đàn ông đeo kính cận đỡ ông lão xuống xe, không biết nên nói gl bên tai mà ông lão cau mày, không lên tiếng.