Mộ An An lấy chiếc dây thun màu đỏ đeo lên cổ tay Thất gia, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thất gia, như một đứa trẻ tinh nghịch, nhưng lại rất ngọt ngào.
“Tặng cho chú đó, không cho phép chú tháo ra, cũng không cho phép làm mất.”
Tông Chính Ngự đưa mắt xuống, nhìn sợi dây thun nhỏ trên cổ tay cùng với chiếc đồng hồ nổi tiếng.
Rất không hợp nhau.
Nhưng Thất gia chỉ có thể bất đắc dĩ cười, rồi dùng tay trái xoa
đầu Mộ An An: “Biết rồi.”
“Cháu vừa cùng bọn họ nói, nếu muốn cứu Giang cầm , thì phải thừa nhận rằng Giang cầm có bệnh tâm thần, chú nói xem bọn họ phản ứng thế nào?” – Mộ An An đột nhiên nói.
Thất gia cũng không trả lời, Mộ An An nói tiếp: “Giang Trấn thì đồng ý, thế nhưng Quách Nguyệt Hoa lại không đồng ý, nhưng cháu tin rằng, ngày mai chắc chắn họn họ nhất định sẽ đồng ý. Như vậy thì kế hoạch tiếp theo của chúng ta có thể tiếp tục hoàn
thành.”
Tông Chính Ngự không nói gì với Mộ An An, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
Có thể cảm thấy được, tâm trạng cô đang không tốt.
Nói những lời này, cũng chỉ là để cảm thấy tốt hơn.
Không cần anh đáp lời cô, chỉ cần anh ờ bên cạnh.
“Thất gia, cháu nhìn ra được, Giang Trấn rất sợ Quách Nguyệt Hoa, chú nói xem Giang Trấn chắc sẽ không cảm thấy bởi vi cháu có quan hệ với chú, mà
phản bội Quách Nguyệt Hoa chứ?” – Mộ An An hỏi.
“Sẽ không đâu!” – Thất gia nói: “Quyền lợi của hai người đó nhiều năm như vậy đã sớm bị buộc chặt rồi, một khi ly dị, Giang Trấn sẽ là người tổn thất nặng nề.”
“Ra vậy.” – Mộ An An nói, sau đó lại không nói gi nữa.
Toa xe yên tĩnh.
Chiếc xe bình thản chạy trên đường lớn.
Khoảng năm phút sau, Mộ An An lại lên tiếng lần nữa: “Thất gia, nhân tiện cháu có chuyện muốn hỏi ý kiến chú.”
“Uh?”
“Cháu có một người bạn, trong nhà có một chút chuyện, cần đến Ngự Viên Loan ở vài ngày, có được không?”
Ngay khi Mộ An An vừa hỏi, Tông Chính Ngự lập tức cau mày, nghe thấy Mộ An An nói câu này, trong lòng có chút bất mãn.
Mộ An An có chút chột dạ, vừa
thấy vẻ mặt này, liền lập tức giải thích: “Cháu không có đồng ý, cháu lập tức đi từ chối, cháu ….”
“Bé con.”
Tông Chính Ngự trực tiếp ngắt lời Mộ An An, nâng cầm Mộ An An lên.
Giọng nói rất trầm: “Ngự Viên Loan là của cháu.”
Mộ An An trái tim như lệch một nhịp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK