Mộ An An binh lĩnh ké lại, đồng thời nỏì thêm một cảu……
Đợi đến khi phiên toả mở thì việc nãy sẽ kêt thuc. anh sẽ cỏ thẻ gộp dưac dl ẩy ròi.’’
– Mộ An An nhọ giọng an ui một câu.
Hoắc Hiền không nổi gl nhiều.
Đoi với Hoắc Hiển mà nói đó là một chuyện rất căng thẳng.
Mộ An An không nói gì nhiều, chuyển chủ đê: “Tôi xem tin tức thấy Hoắc Phong có chuyện rồi, nhà họ Hoắc dang bị điều tra, nhưng dù sao doanh nghiệp nhà họ Hoắc suy cho cùng cũng trụ ở Giang Thành nhiều nãm, nền móng vừng vàng. Khi chuyện này kết thúc, bên nhà họ Hoắc cỏ fẽ sẽ chọn người quản lý mới……….”
“Em đừng nhìn tôi, trên tôi vẫn còn một người anh, không đến lượt một dứa con riêng như tôi đâu.” – Hoắc Hiển nói đùa.
Mộ An An ngập ngừng.
Hoắc Hiển đùa, cơ thẻ đột nhiên hướng về trước, hai tay củng khuỷu tay đặt trên đâu
gối: “Không ngử được tôi tà đứa con nêng đây lả bl mật chỉ được công khat trang hôi.
Bả Hoảc mất sởm. me tỏi chẳng qua chỉ là ngưởi thũ’ ba mả thỗỉ.”
Hoắc Hiển càng nổi, giọng điệu càng nhạ nhàng.
Mộ An An không binh luận gì nhiều: “Nếu như vậy thì anh có từng nghĩ sau khi đỏn dì Ngải Lệ Sa về không?”
“Từng nghĩ sẽ đưa bà ấy rời khỏi đây và đến nước khác sinh sống.”
“Được đấy.”
“Nhưng tôi chưa nghĩ kỹ, suy cho cùng…
không nỡ xa nơi đây.”
Hoắc Hiển nháy mắt nói năm chữ cuối.
Mộ An An nói: “Cũng phải, nói cho cùng thì anh cũng lớn lên ờ đây, tất nhiên là không nỡ rồi.”
“Đúng vậy, rất không nỡ. Thật không nỡ, không nỡ đến nổi vừa nghĩ đền rời khỏi nơi này thì tim đau nhói vô cùng.” – Hoăc Hiển
dựa vảo sofa, hai tay dang ra, bắt chéo chân rồi nhin Mộ An An, ánh mắt sâu thẳm.
Trước kia. đổi với cỗ gâỉ này và Hoác Htển mA nỏi thl iấì cả chỉ là trêu đua. chọc Qhẽo. cúng nhau chơi đua. cô hứng thỉ nỏi vái chuyện yêu dương.
Nhưng khi gặp chuyện. Hoẳc Hiẻn dà lặp tửc vồ về.
Cỏ thể nội là phong lưu, phóng khoáng, ngông cuồng tự cao.
Nhưng trước mặt tiểu tiên nữ này khiến anh phải cúi đầu.
Cũng để cho anh biết…Anh có thề
không nỡ rời xa một người.
“Vậy anh….suy nghĩ cho kỹ nhé.” – Mộ An
An cũng không biết an ùi gì, chỉ có thể nôi vậy.
Hoác Hiển bật cười, đứng dậy: “Tôi vẫn là nên mau rời khỏi, nếu không Thất gia của em biết nói không chừng sẽ giết tôi mất.”
Mộ An An phì cười: “Vậy anh mau đi đi, Thất gia nhà tôi sẽ giết người thật đày, Tiểu Cửu bị trừng trị mấy lần rồi.”
Hoắc Hiển khịt mũi rồi rời đi mà không nói
gi-
Sau khi Hoắc Hiển rởi đi, Mộ An An ngòi một minh ờ sofa.
Thực sự rẩt buồn chán nên uống một chút thuốc.
Thuốc mà bác sĩ cổ kê có tác dụng an thần.
Chính là vì lo lắng vết thương cùa Mộ An An vào buổi tối sẽ khó chịu, không ngù được.
Một lúc sau thì Mộ An An không còn thày đau nửa.