Dưới lầu.
Sau khi Mộ An An thắng Goá Phụ Đen, tên béo và tên gầy đã điều chỉnh tình trạng của Mộ An An đồng thời hai người họ đang cầm một cái hộp kim loại.
Khi mở ra, Mộ An An lặng lẽ tìm thấy ba chiếc vòng tay CNC y hệt trên cổ tay của cô bên trong.
Nhìn thấy tên béo đó lấy một cái, mặt Mộ An An liền biến sắc, đấu tranh tư tưởng trong tiềm thức.
Tên gầy đã cảnh cáo: “Nếu phản kháng thì chiếc vòng trên cổ tay sẽ biến mất.”
Chiếc vòng bên tay phải liền siết chặt hơn.
Lúc này, chỉ có thể nhịn. Vì cô không thể bị tàn phế được.
Tiểu Cửu trên võ đài.
Cô sợ rằng bị phế rồi thì sẽ không cứu được Tiểu Cửu nữa.
Mộ An An im lặng một lúc rồi chỉ có thể để cho tay trái và hai cổ chân mình bị chiếc vòng CNC đó khoá.
Tứ chi bị điều khiển bởi người khác.
Lúc này, vòng hai đã chuẩn bị bắt đầu. Ờ vòng hai, đối thủ bước vào là hai người phụ nữ giống hệt nhau.
Hai người phụ nữ này rõ ràng không phải là Goá Phụ Đen và cũng không nói một lời nào, trực tiếp tấn công Mộ An An.
Tấn công rất tàn nhẫn.
Hai người phối hợp rất ăn ý, khuôn mặt giống nhau đến cả động tác xuất chiêu cũng y hệt nhau.
Mộ An An trong tình trạng này đối phó một người đã khó, huống hồ là hai người ăn ý nhau như vậy.
Sau một hiệp, Mộ An An bị ép và đánh. Không còn cách nào để chống trả.
Vào đầu hiệp hai, cặp song sinh này rõ ràng đã đụng vào được vết thương sau lưng Mộ An An
nên đã tấn công vào lưng cô.
Đặc biệt là một cú đá văng Mộ An An xuống võ đài.
Khi ngã xuống võ đài, Mộ An An chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả lưng tê dại.
Khán giả vô cùng hào hứng: “Đứng dậy đi! Đánh bọn họ đi!”
“Đánh bọn họ đi!”
“Sắp thua rồi.”
“Tôi nói cô A này không thể nào sống để bước vào trận đấu hạng
kim cương được đâu, Goá Phụ Đen quá háo sắc chứ nếu không thì cô ấy cũng không qua được ải của Goá Phụ Đen.”
“Chỉ vì món hàng như vậy mà muốn đánh bại đối thủ trong ba hiệp? Cho 100 hiệp cũng không đánh nồi nữa là.”
Dưới võ đài không ngừng chỉ trích Mộ An An.
Mộ An An thực sự đang rất yếu.
Cặp song sinh ra chiêu nào cũng như muốn lấy mạng, Mộ An An vốn không tìm được sơ hờ nào
của họ nên cứ bị dồn ép và đánh.
Trọng tài đã đếm giây, Mộ An An cố gắng đứng dậy nhưng vết thương sau lưng bị tấn công rất dã man.
Cô vừa đứng dậy thì liền ngã xuống đất!
Âm thanh Mộ An An ngã xuống rất nặng nề, bụi trên mặt đất liền bay lên.
Lúc này, Mộ An An chỉ cảm thấy tiêu hao sức lực, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Cô không thể nghe thấy tiếng thở dài của khán giả nhưng lại có thể cảm thấy được cả thế giới đang quay cuồng và mọi người vô cùng mệt mỏi.
Thực sự rất muốn…..ngủ.
Cô nằm trên mặt đất, mi mắt nặng trĩu, từng giọt mồ hôi trên
mi nặng trĩu như ngàn vàng không ngừng giày vò cô.
“Lần cuối đếm ngược!” – Một giọng nói văng vẳng bên ta từ xa: “10, 9, 8..”
Các con số lặp đi lặp lại bên tai Mộ An An như một tấm bùa hộ mệnh, khiến mi mắt cô nặng trĩu hơn.
“7, 6…”
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của Mộ An An đang bắt đầu mềm nhũn ra.
Cô mơ hồ, dường như trong cơn mê đã trở lại Ngự Viên Loan.
Cô chạy qua khu vườn đầy hoa, cầm trên tay một vòng hoa đã dệt.
Trước mặt cô là một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, đưa tay về phía cô: “Nhóc con, lại đây.”
Đó là giọng nói trầm mặc, có chút khàn khàn, khiến người ta say đắm.