Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta ngồi yên ở đó, hình như đang đợi gì đó, ánh mắt có phần lạnh lùng và cô độc.

Hình dáng như vậy đã in sâu trong tim của Mộ An An.

Dường như cô không thể đi nữa.

Người đã đợi và than thở cả đêm lại xuất hiện trước mặt cô thế này.

Trước đó rõ ràng cô còn đang nghiến răng tìm người đàn ông này để đợi một câu trả lời.

Nhưng bây giờ thực sự thấy rồi, Mộ An An lại không biết làm sao để tiếp cận.

Cô đứng cách người đàn ông chỉ mấy mét, cẩn thận quan sát người đàn ông ngồi đó.

Hoàn toàn khác với kiểu ăn mặc bảnh bao trên TV vừa rồi.

Thậm chí có chút nhem nhúa.

Quần áo bị bẩn.

Mộ An An cũng không biết là nhìn bao lâu, nhưng người đàn ông đang cúi mặt xuống dường như cảm nhận được gì đó mà ngước mặt lên nhìn về phía cô.

Trọng vô thức, Mộ An An đứng thẳng lên.

Người đàn ông trên băng ghế lập tức đứng dậy và đi về phía Mộ An An.

Mộ An An đứng yên.

Mũi cô hơi cay, nhưng cô cố kìm lại và nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến đến gần.

Anh ấy nói: “An An.”

Mộ An An không nói gì, mà chỉ nhìn anh chằm chằm.

“Xin lỗi, ta đã lỡ hẹn.” Anh nói.

Mộ An An không nói gì, chỉ bặm môi.

Cô không muốn nghe xin lỗi và cũng không phải anh nói anh thất

hẹn.

Cái cô muốn chính là giải thích!

Giải thích chuyện tin tức, chuyện ông đột nhiên đến đây và chuyện của Chung Đình.

Nhưng Mộ An An đợi rất lâu, người đàn ông cũng không mờ miệng.

Cuối cùng, Mộ An An không nhẫr nại được nữa: “Ngoài xin lỗi thì hểt rồi sao?”

Người đàn ông vẫn trầm mặc, biểu lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng đối với anh mà nói thì những lời giải thích đều nhảm nhí.

Nhất là khi thấy đứa trẻ này, rõ ràng buồn đến hai mắt đỏ hoe

nhưng lại khăng khăng giữ hình tượng, càng khiến Tông Chính Ngự đau lòng.

Anh tiến lên một bước, đưa tay muốn chạm mặt Mộ An An, nhưng cô lại lùi về sau, tỏ ý cự tuyệt tiếp cận.

Bình thường, đôi mắt thảm thương, ngây thơ và hình trăng lưỡi liềm giờ đây đã tràn đầy sự lạnh lùng và kiên cường.

Tông Chính Ngự nói: “Hôm nay có chút chuyện ngoài ý muốn, vậy nên ta mới lỡ hẹn. Ngày mai ta bù cho cháu, được không?”

Nhưng đôi mắt của Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính i Ngự khi anh nói ra câu này thì I tràn ngập sự thát vọng. ‘

Cô cúi đầu, giọng nói dịu dàng: “Không có ngày mai đâu, Tông Chính Ngự.”

Thất gia cau mày.

Mộ An An đột nhiên mỉm cười: “Sao lại có thể có ngày mai, trễ rồi, lỡ hẹn rồi thì không còn ngày mai nữa.”

Thậm chí mấy giây lúc nãy, cô đợi giải thích, chỉ một lời giải thích thôi.

“Tông Chính Ngự, chú có từng

nghĩ qua thực ra..có lúc cháu

sẽ rời xa chú chưa?” Mộ An An ngẩng đầu nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK