Sau chuyện cùa Tiểu Trân, Mộ An An được yên tĩnh hơn nhiều.
Không ai dám nói gi đến cô.
Nhưng cũng không ai dám đòi công đạo với cô.
Ngoại trừ quá trình làm việc và Chu Mộng Lan hỏi hai câu thì người khác đều không nói chuyện với Mộ An An.
Vi hành vi cùa Mộ An An quá thô bạo nên mọi người không dám khiêu khích.
Tuy nhiên, điều này cũng là thành công với Mộ An An.
Thực tập không quá rắc rối và yên tĩnh.
Khi bận, thời gian trôi qua rất nhanh.
I Từ khi đi làm ca chiều, Mộ An An I luôn quay cuồng.
I Khi tình lại đã hơn 4 giờ, thậm chí I còn không uống nước.
I Khi được nghỉ ngơi, đến văn phòng uống ngụm nước thì mới có thời gian cầm điện thoại xem tin nhắn.
Tống Đình là ba: Chị An, Cửu Cửu thực sự muốn chơi chết Đình Đình.
Tống Đình là ba: Chị nói em nghe đi! Tại sao lại có loại người như vậy.
Tống Đình là ba: Chị An, chị An, chị có thể quan tâm Cửu Cửu được không? Bây giờ, Cửu Cừu đang rất thảm.
Trong cuộc trò chuyện, Tiểu Cửu
gửi rất nhiều nhãn dán khóc lóc.
Mộ An An không cảm nhận nổi sự thảm thương cùa Tiểu Cửu, nhưng từ biệt danh của Tiểu Cửu, có thể cảm nhận được cả ngày nay bị Tống Đình làm suy sụp rồi!
An: Chị em, hãy kiên cường.
Tống Đình là ba: Có thể nhận xác rồi, chị em!
Mộ An An cười khúc khích rồi gửi nhãn dán qua, sau đó out ra khỏi cuộc trò chuyện với Tiểu Cửu.
Cô ấn vào cuộc trò chuyện với Tông Chính Ngự.
Thất gia: Còn 2 tiếng.
An: ?
Thất gia: Bữa tối.
Mộ An An nở nụ cười rạng rỡ, lần này còn tươi hơn lúc cô trò chuyện với Tiểu Cừu.
Trước khi nụ cười cô tắt dần,
Thất gia gửi đến tin nhắn khác.
Thất gia: Hẹn hò.
Mộ An An không nhịn được, dựa vào tường.
Cô trả lời rất kiêu ngạo.
An: Ồ
An: Cháu có thể đến muộn chút.
An: Còn nữa, là trưởng bối. Thất gia phải ra dáng trường bối, sao trưởng bối có thể hẹn hò với hậu bối được. Chúng ta chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm bình thường
thôi.
Mộ An An nhịn cười, gửi một biểu cảm nghiêm túc cho Thất gia.
“An An, bên ngoài có người tìm cô.” Tiếng của Chu Mộng Lan ở bên ngoài vọng vào.
Mộ An An quay đầu liền thấy Chu Mộng Lan, nụ cười trên gương mặt không kịp thu lại.
Chu Mộng Lan ngẩn người: “Chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có, chỉ là thấy một câu chuyện cười rất vui thôi. Vừa nãy cô nói có người tìm tôi?” Mộ An An lắc đầu.