Tông Chính Nghiêm cũng nhìn chằm chằm Mộ An An với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bất cứ khi nào thấy tình đầu của minh, anh ta đều như vậy.
Tông Chính Nghiêm nói: “Em biết đó, trong cùng một thành phố, người đến người đi mỗi ngày. Mỗi giờ là có vô số người qua lại, xác suất để hai người có thể tình cờ gặp nhau chỉ là 0,8%.
Với 0,8% cơ hội, chúng ta sẽ gặp nhau trong một quán cà phê vào buổi tối đẹp đẽ này, em có biết điều đó nghĩa là gì không?”
“Hôm nay, hoàng lịch nói tôi không nên ra ngoài.” Mộ An An đáp lại lời Tông Chính Nghiêm.
Mộ An An bình tĩnh nói: “Tôi không tin vào hoàng lịch cho đến
■ khi anh xuất hiện, tôi mới phát I hiện hoàng lịch nói đủng, không I nên ra ngoài.”
I Anh ta cố gắng tạo bầu không I khí, nhưng sau khi Mộ An An nói I vài câu thì bầu không khí đó đã I không còn.
Tông Chính Nghiêm bật cười và tựa lưng vào ghế: “Tính cách của em khi nói chuyện hoàn toàn khác.”
“Xin lỗi, tôi có hẹn. Anh ngồi chỗ em ấy đi.” Mộ An An không muốn nói nhiều.
Nếu không phải vì mối quan hệ của hắn với Thất gia, Mộ An An đã gọi phục vụ đuổi hắn đi.
“vẫn còn ấm ức à?” Tông Chính Nghiêm hỏi.
(Mộ An An không hiểu và không trả lời.
Tông Chính Nghiêm đứng dậy, chống tay lên bàn và tiến sát Mộ An An: “Đừng ấm ức, tôi sẽ cho người xử lý.”
Mộ An An nghiêng người về sau khi Tông Chính Nghiêm duỗi tay ra, anh ta vội cầm menu lên.
Kết quả, khi Tông Chính Nghiêm đưa tay kia ra, liền lấy chiếc khăn lụa mà Mộ An An buộc trên tóc xuống, khiến mái tóc cô xoã ra.
Mộ An An ngạc nhiên, Tông Chính Nghiêm đến gần: “Em xõa tóc xuống trông rất đẹp.”
Ngay khi nói xong, Tông Chính Nghiêm về lại chỗ ngồi.
Anh ta tựa lưng vào ghế, cười
duyên dáng và dùng ngón trỏ vuốt ve đôi môi, thể hiện sự thích thú.
Mộ An An không thoải mái lắm khi bị tán tỉnh như vậy, gương mặt cô càng trở nên tốt sầm lại, thậm chí muốn đập vỡ đĩa bánh trước mặt Tông Chính Nghiêm.
Cô phải nhẫn nhịn.
Khi đứng dậy, cô cầm lấy chiếc khán lụa và chuẩn bị rời đi, thì quay lại cầm ly nước của Tiểu Cửu hất vào Tông Chính Nghiêm.
Tông Chính Nghiêm bị sốc trước hành động này.
Mộ An An nắm lấy cà vạt và cảnh cáo: “Tôi không phải mấy cô gái anh có thể trêu đùa, đừng đụng hay đứng gần tôi. Nếu không lần sau không phải là nước đâu, là
dao đấy!”
“Chị An? Lục ca?” Tiểu Cửu từ nhá vệ sinh đi ra, ngạc nhiên khi thấy tình cảnh này.
Mộ An An đầy Tông Chính Nghiêm ra, đí về phía Tiểu Cừu: “Chị đi nhà vệ sinh.”
Tiểu Cửu nhìn Mộ An An, rồi quay đầu nhìn Lục ca đang lấy khăn giấy lau mặt.
Lỵ nước đó không nhiều, chỉ cần lau chút là được.
Tiểu Cửu ngơ ngác, sao Lục ca lại xuất hiện ở đây? Chị An sao lại nồi giận với Lục ca? Tại sao sau khi đi vệ sinh xong thì mọi thứ đều thay đổi?
“Lục ca, cần đưa anh đi bệnh viện không?” Tiểu Cửu hỏi.
Tông Chính Nghiêm ngẩng đầu: “Hai người quen sao?”
Tìẻu Cửu thốt lên: “Đương nhiên, chị em của em mà.”