Cô quăng cây gỗ gãy đó đi, bước nhanh qua chỗ Hoắc Hiển.
Thoạt nhìn thì thấy chân phải của cô ta không có gì, nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện đi đứng không được bình thường.
Vu Nhã xông qua đó, nắm lấy vai
tên vệ sĩ đang định bắt Hoắc Hiển, tung một nắm đấm vào mặt hắn ta.
Vừa nhẫn tâm vừa độc ác, sống mũi của tên vệ sĩ đó lập tức bị gãy, máu mũi chảy ra.
Hoắc Hiển thốt lên: “An An?”
Nói xong, Hoắc Hiển liền nhìn vào chân phải của Vu Nhã.
Sau khi Vu Nhã và mấy người khác tụ lại đánh gục được mấy tên vệ sĩ đó thì nhanh chóng nắm lấy tay Hoắc Hiển chạy đi.
Hoắc Hiển nhìn chằm chằm Vu Nhã, chỉ biết thụ động mà chạy theo.
Vu Nhã đưa người chạy đến lưng núi, đám vệ sĩ đó cũng không đuổi theo nữa, cô liền buông tay Hoắc Hiển ra và dựa vào thân cây, ngồi xổm xuống ôm lấy chân phải của mình.
Đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Hoắc Hiển lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ?”
Vu Nhã không nói gì mà chỉ Ồm lấy chân mình.
Hoắc Hiển nói: “Vừa nãy em đi nhà vệ sinh đã gỡ lớp bột rồi, không phải nói là tuần sau mới gỡ sao?”
“Mang theo lớp bột này phiền phức lắm, đám người kia trực tiếp vào nhà vệ sinh ngăn tôi lại.” – Vu Nhã nói chuyện y hệt với giọng điệu của Mộ An An: “Cũng không có sao, Tiểu Cửu đâu?”
“Chúng tôi chia ra, tôi dụ đám người kia còn Tiểu Cửu chạy xuống núi tìm người.” – Hoắc Hiển nói.
Nhìn một vòng, có chút lo lắng:
“Con bé đó bình thường trông nhát gan mà ngay lúc quan trọng cũng nhanh nhẹn thật, không biết có thể thành công chạy thoát không.”
“Em ấy đi hướng nào?” – Vu Nhã hỏi.
Hoắc Hiển chỉ theo hướng ngược lại.
Vu Nhã không nói gì, vịn vào thân cây đứng lên, Hoắc Hiển vội dìu cô.
Vu Nhã nói: “Chúng ta mau xuống núi đi.”
“Tôi cõng em nhé?” – Hoắc Hiển hỏi.
Vu Nhã gật đầu.
Thấy Vu Nhã gật đầu, Hoắc Hiển lại đơ người.
Câu này chỉ tuỳ tiện nói thôi, trong lòng Hoắc Hiển đã chuẩn bị được là Mộ An An sẽ từ chối rồi.
Suy cho cùng Mộ An An cũng là vì Thất gia mà không tiếp xúc với quá nhiều người khác giới, mặc dù Hoắc Hiển đã khép lại tình yêu của mình đối với cô nhưng hắn vẫn luôn chú ý đến Mộ An An.
Nhưng câu trả lời lúc này.
Chân phải lại bị thương!
Sau khi nghĩ xong, Hoắc Hiển ngồi xổm xuống để cõng Vu Nhã xuống núi.
Hoắc Hiển vừa lo lắng cho chân phải của cô, vừa lo sẽ để lại di chứng nên mau mau xuống núi.
Theo lời Hoắc Hiển thì Mộ An An là vầng trăng sáng, là tiểu tiên nữ của hắn.
Xinh đẹp, thuần khiết.
Thân thủ quá giỏi, tính cách dứt khoát, cô là miếng ngọc không tỳ vết, không thể lộ ra điểm xấu nào.
Một chút cũng không được.
Tốc độ Hoắc Hiển xuống núi càng lúc càng nhanh.
Nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe, Hoắc Hiển và Vu Nhã chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng mạnh rọi vào khiến Hoắc Hiển phải nhắm mắt lại.
Khi Hoắc Hiển thích ứng với ánh
sáng và mở mắt lần nữa thì thấy có 7 8 chiếc xe hơi đang đậu trước mặt.
Sau đó, trong ánh đèn xe thì có một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông đó mặc bộ vest màu đen với cổ áo vàng ôm sát, nhưng không thắt cà vạt. Nút áo sơ mi trắng của anh ta mở đến nút thứ ba, thấy rõ hai bên xương quai xanh đẹp đẽ của anh ta.
Khi ánh mắt người đàn ông đó hướng về Hoắc Hiển và Vu Nhã, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng mà không ai có thể đến gần.
sống mũi cao, dáng môi hoàn hảo.
Bất kể là dung mạo hay khí chất thì đều khiến người khác kinh ngạc, không chê vào đâu được.
Tuy nhiên khi ánh mắt người đàn ông đó nhìn diện mạo của Vu Nhã sau lưng Hoắc Hiển, sự thờ ơ trong ánh mắt của anh ta càng kiên quyết hơn.
Thậm chí có một chút nguy hiểm.
Khi người đàn ông đó từng bước từng bước tiến đến gần, điều đó tạo cho Hoắc Hiển một cảm giác
áp bức.
Bao gồm cả Vu Nhã, người đang được cõng trên vai Hoắc Hiển cũng cảm thấy áp lực.
Người đàn ông đó đi đến trước mặt Hoắc Hiển, gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt lướt ngang sau lưng Hoắc Hiển, lạnh lùng nói hai chữ: “Qua đây.”