Trong vô thức, anh muốn lấy điện thoại ra và chụp lại dáng vẻ của Tông Chính Thừa Duẫn xuất hiện ở quán bar, gừi cho nhóm của hội thái tử.
Nói chung thl chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Tông Chính Thừa Duẫn từ nhỏ chì là một tên mọt sách. Khi nhỏ chỉ mê học hành, lớn rồi thì mê nghiên cứu.
Từ sáng đến tối đều ở phòng nghiên cứu.
Không thích ăn uống vui chơi, càng không thích chuyện nam nữ.
Một lòng nghiên cứu.
“Anh…bị người ta bắt đến đây.”
Tông Chính Nghiêm nhln Tông Chinh Thừa Duẫn và nói.
Thực sự là anh ấy bị bắt cóc.
Nhưng vào lúc này, giải thích cũng vô dụng.
Tông Chính Thừa Duẫn hỏi ngược một câu: “Em đến đây làm gì?”
“Tìm nữ thần của em.” Tông Chính Nghiêm không quan tâm đến lão Ngũ có trả lời hay không.
Khi nhắc đến nữ thần của mình thì mắt của Tông Chinh Nghiêm lại sáng rực lên.
Tông Chính Nghiêm kéo cánh tay của Tông Chính Thừa Duẫn và chỉ vào quầy bar rồi nói: “Thấy người ngồi đằng kia không,
người mặc đầm trễ vai, đèn đang chiếu vào đấy. Làn da đó vô cùng đẹp, chính là nữ thần của em.”
Tông Chính Thừa Duẫn không quan tâm đến nữ thần của lão Lục.
Hôm nay, anh rất chán nản khi bị kéo đến quán bar chỉ để giải thích một cẵu với lão Thất.
Đối với anh, thật sự lãng phí thời gian nghiên cứu của mình.
Nhưng Tông Chính Thừa Duẫn chỉ thản nhiên liếc nhìn và lập tứ(j nói: “Em vừa nói gì, nói lại lần nữa xem?”
Tông Chính Nghiêm chỉ tay vào người ngồi đó: “Ngồi bên đó cười tươi như vậy chính là nữ thần của em. Gần đây, em đang theo đuổi cô ấy, đang trong thời kỳ
Tông Chính Nghiêm hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm cùa Tông Chính Thừa Duẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ An An rất phấn khởi.
Như con sói thấy thịt, trên thực tế là như vậy.
Anh thực sự quá lâu chưa thấy người nào lại có tướng mạo xinh đẹp như vậy.
Tính tình lại trái ngược với anh.
Rõ ràng là cô gái rất lạnh lùng V kiêu ngạo, sau khi quen biết thì vừa ngại ngùng vừa đáng yêu.
4
Mặc dù nói e thẹn và đáng yêu không phải thứ anh ta yêu thích, nhưng anh ta thích sự trái ngược như vậy.
Trước kia ở bệnh viện gặp một thời gian, Tông Chính Nghiêm thấy người phụ nữ đó chính là mảnh ghép còn thiếu của anh.
Thậm chí người đàn ông lông bông cả đời cũng có cảm giác muốn cưới về làm vợ.
Rất thuần khiết và cũng rất xinh đẹp.
Không nỡ chơi đùa, chỉ muốn bảo vệ thôi.
Tông Chính Nghiêm càng nhìn càng mê đắm.
Không biết là ai đã nói đùa khiến nữ than nở nụ cười, để tim của anh ta càng đập loạn xạ.
Anh giống hệt một thanh niên mới biết yêu, anh đặt tay lên vai Tông Chính Thừa Duẫn rồi nhìn
Mộ An An mỉm cười.
Tông Chính Thừa Duẫn khó hiểu nhìn anh ta: “Trước đó em đã từng động lòng ở buổi khiêu vũ mặt nạ rồi?”
Tông Chính Nghiêm nhìn Mộ An An với vẻ mặt phấn khởi, lảo Ngũ vừa nhắc đến chuyện buổi khiêu vũ mặt nạ như đánh vào một cái.
Không dễ gì nhìn trúng được công chúa nhỏ của Tông Chính Ngự.
Đừng nói là không động vào được, chỉ là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tông Chính Nghiêm: “Đừng nói, tổn thương nhau. Bây giờ, em chỉ muốn cô này.”