Mộ An An siết chặt nắm đấm, ngữ khí kiên định: “Cháu muốn tận tay giành lại những hào quang thuộc về mẹ và ông ngoại cháu!”
Đó là tâm huyết cả đời của mẹ và ông ngoại.
Số thuốc mà họ nghiên cứu, từ thiện mà họ làm tất cả đều bị Giang gia giành hết, Quách Nguyệt Hoa lại trở thành nhà từ thiện cao quý trong đám người.
Người của Giang gia, mặt dày dẫm đạp lên tâm huyết của mẹ và ông ngoại, còn chiếm lấy ánh hào quang của họ.
Sao Mộ An An có thể nhẫn nhịn!
Mộ An An cố chấp nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia, có thể đồng ý với cháu không?”
Tông Chính Ngự không đáp, anh im lặng nhìn bé con.
Bác sĩ Cố từng nói, tính cách con bé quyết liệt, một khi cố chấp lên thì có mười con trâu cũng không kéo được.
Những thứ con bé đã nhận định, có ai khuyên cũng không nghe.
Nhưng thật ra, Mộ An An ở Ngự Viên Loan 8 năm, số lần cô đưa ra yêu cầu rất ít mà mỗi lần Thất gia đều đồng ý.
Anh chính là muốn cưng chiều bé con này.
Cho nên mỗi khi cô làm ra vẻ đáng thương đưa ra yêu cầu, anh căn bản không từ chối nổi.
Nhưng Mộ An An tàn nhẫn đến khiến bản thân tổn thương để chơi Giang cầm, Tông Chính Ngự không cách nào nhịn được.
Lúc nghe tin cũng vô cùng tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy bé con như thế, anh lại chẳng còn hơi để giận nữa, chỉ thấy đau lòng.
Cũng bởi vì đau lòng nên anh không muốn đồng ý yêu cầu đó của Mộ An An.
Đối với một Giang cầm mà đã giết địch tổn hại một nghìn, bản thân tổn hại tám trăm rồi, một khi anh đồng ý yêu cầu để cô một
mình đi xử lý chuyện Giang gia, không chừng cô còn làm ra chuyện quyết liệt hơn.
“Thất gia, chú đồng ý với cháu được không?”
Mộ An An lại hỏi thêm một câu.
Cô biết, Thất gia mãi không trả lời là vì không muốn đồng ý.
Cô nắm thật chặt chăn trong tay, khó nhọc nói một câu: “Chỉ cần có thể chính tay xử lý Giang gia, giành lại tất cả mọi thứ của mẹ và ông ngoại, cháu mới có thể…”
Những lời sau đó khó nói quá.
Biểu cảm Thất gia lập tức ngưng trọng: “Bé con!”
Mộ An An cắn môi, nhờ đau đớn để tiếp động lực cho bản thân nói ra những lời sau đó: “Cháu mới có thể có mặt mũi ra thăm mộ của mẹ và ông ngoại.”
Cô khàn giọng nói ra câu đó, khiến trái tim Tông Chính Ngự đau muốn khùng.
Anh đứng mạnh dậy, anh muốn ôm bé con đang run rẩy kia vào lòng.
Nhưng….
“Thất gia, bây giờ chú có thể đừng ôm cháu không?”
Mộ An An cự tuyệt.
Tông Chính Ngự duy trì động tác đứng ở bên cạnh.
Mộ An An cúi đầu, “Nếu chú ôm cháu, cháu sẽ muốn yếu đuối, cháu sẽ muốn trốn bên cạnh người chú làm một cô công chúa nhỏ chân chính.”
“Nhưng cháu có tội.”
“Cháu không có bất kỳ tội trạng nào.”
Tông Chính Ngự nhẫn nhịn nói.
Mộ An An liều mạng lắc đầu: “Cháu có tội.”
Ngày mẹ và ông ngoại mất, bọn họ vốn dĩ phải trong phòng thí nghiệm, nhưng bởi vì cháu tùy hứng đòi phải bù một bữa sinh
nhật, cho nên họ mới quay vê.