Mặt khác, ánh mắt Quách Nguyệt Hoa nhìn về phía Mộ An An không mấy thiện cảm, há hốc miệng.
Mộ An An không nói cũng không nghe được những gì Quách Nguyệt Hoa nói.
Nhưng có thể đại khái đoán ra được !à Quách Nguyệt Hoa đang phàn nàn gì đó về Mộ An An, kiểu cách có vẻ tự đại.
Khi Mộ An An có tâm trạng sẽ đối phó với Quách Nguyệt Hoa.
Không có tâm trạng cũng không muốn để ý.
Mộ An An trong xe quan sát tiểu viện.
Tiểu viện mang hơi hướng tứ hợp viện kiểu cổ điển, sân rất rộng, được bao bọc bởi những hòn non bộ và những bụi cây
nguyên sinh nên nhìn rất thoáng đãng.
Cùng lúc đó, có người đẩy cánh cửa gỗ của cái sân đỏ đó ra, một người đàn ông bước ra.
Người đàn ông đó khoảng 25 26 tuổi, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản phối cùng quần đùi đen giản dị và rất lịch sự.
Tràng hạt đen trên cổ tay phải lại đặc biệt nổi bật.
Mặc dù ngoại hình của người đàn ông này không được ưa nhìn lắm, đặc biệt là đứng cạnh một
chàng trai lịch lãm và mang dòng máu lai như Hoắc Hiển đây.
Nhưng có một cảm giác rất thoải mái và sảng khoái.
Mộ An An có thể đoán ra được qua sự tương tác của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa rằng đây là cậu út của cô – Mộ Tài Tiệp.
Là chủ nhân duy nhất của tiểu viện này.
Chỉ là kí ức của Mộ Tài Tiệp với Mộ An An có hơi khác một chút.
Mộ Tài Tiệp lớn hơn Mộ An An
tầm 5 6 tuổi, khi Mộ An An 10 tuổi thì người ta đã biết lừa hôn được những cô gái khác rồi.
Mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy.
Điều mà Mộ An An nhớ nhất về người cậu út này là cậu ấy rất thích xăm mình và nhuộm tóc, cậu cảm thấy đó là dấu hiệu điển hình của một người trong xã hội.
Nhưng từ sau khi mẹ cô mất, Mộ gia thay đổi thì người cậu út này cũng biến mất.
Thời gian 8 năm.
Đủ để một đứa con gái trưởng thành, trở thành một thiếu nữ duyên dáng và yêu kiều.
Mộ An An đẩy cửa và bước xuống xe.
Vốn dĩ đám người Giang Trấn đang nói chuyện cùng Mộ Tài Tiệp, khi nhìn thấy Mộ An An thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về cố.
Ông ấy hỏi: “An An, mệt không con? Có phải không khoẻ không? Có cần ba để Tài Tiệp cho bác sĩ đến khám không?”
“Không cần đâu.” – Mộ An An trả
lời ngẳn gọn.
Vốn Quách Nguyệt Hoa không kiên nhẫn nữa, khi nhìn thấy Mộ An An liền lộ ra nụ cười đặc biệt trìu mến, đến gần Mộ An An và nói gì đó khiến cô nổi cả da gà!
“Ái chà, An An à, con bị thương rồi, con xem con kìa, mặt cũng trắng bệch làm dì đau lòng quá.” Quách Nguyệt Hoa nói rồi đưa tay ra lau mồ hôi trên trán Mộ An An.
Gương mặt đau lòng đó dường như xem Mộ An An như con gái ruột, làm cho Mộ An An muốn
nôn.
Mộ An An không tiếp xúc với Quách Nguyệt Hoa.
Tài xế đem nạng qua.
Vì ở tiểu viện này không tiện dùng xe lăn nên Mộ An An không đem theo.
Càng huống hồ cô bây giờ đã đỡ hơn nhiều, hoạt động cũng không khó khăn như ban đầu nữa.
“Đây là An An sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK