Cô thay quần áo trong phòng nghỉ ngơi và đi về phía cổng bệnh viện.
Hai ngày nay trời mưa nên buổi tối thời tiết ở Giang Thành có gió.
Mộ An An mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, bước ra ngoài trời có hơi lạnh.
Sáng sớm, Mộ An An được Thất gia đưa đến.
Thông thường, lúc này tải xế của Ngự Viên Loan sẽ lái xe tới đón ma cô nhìn quanh thi không thấy chiếc xe nào.
Cũng lạ, bỗng vai cô nặng trĩu. Ngẩng đầu lên và thấy người đàn
ông bên cạnh minh, Mộ An An ngạc nhiên: “Thất gia!”
Tông Chính Ngự khoác áo cho Mộ An An, anh mặc một chiếc sợmi đen cùng quần tây không thăt lưng, toàn bộ đường nét cơ thể trông rất thanh lịch.
Anh di chuyển đồng hồ và nhìn Mộ An An: “Cháu đang tìm gì?”
“Sạo chú lại ở đây?” – Mộ An An thốt lên.
Tông Chính Ngự cau mày, không trả lời mà đưa tay xoa đầu Mộ An An.
Sau khi làm rối tóc cô mới thu tay lại: “Đưa ta vào đó.”
Mộ An An không hiểu: “Chú muốn tham quan bệnh viện à?”
Vừa nói ra, Mộ An An cảm giác được dường như có gì đó không ổn.
Cô lập tức nói: “Là Thất gia có việc gì cần đến bệnh viện xử lý sao?”
“Đúng, dẫn đường đi.” – Tông Chính Ngự nói xong, liền xoay đầu Mộ An An và yêu cầu cô quay người về hướng bệnh viện.
Mộ An An không hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Hiếm khi Thất gia đến bệnh viện ngoài.
ở nhà có bác sĩ Cố, Ngự Viên Loan có đội ngũ điều trị riêng.
Cứ cho là bác sĩ Cố đi du lịch rồi thì vẫn còn đội ngũ chữa trị của Ngự Viên Loan tiếp quản.
Vậy nên Mộ An An không hiểu, Thất gia cố chuyện gì mà cần đến bệnh viện để xử lý?
Nhưng Thất gia không nói gì, Mộ An An chỉ có thể đưa anh ấy vào trước.
“Thất gia, chú định đến khoa nào?”
“Cấp cứu.”
Mộ An An dừng lại và nhìn Tông Chính Ngự một cách khó hiểu: “Thất gia……”
“Đừng nhiều lời, dẫn đường.” -Thất gia không thảo luận gì.
Mộ An An thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn ngoãn ngoãn đưa Thất gia đến khoa cấp cứu.
Lúc này, khoa cấp cửu vẫn trong tinh trạng ổn, không bận rộn như ban ngày.
Bệnh nhân cũng ít.
Khi Thất gia xuất hiện ở khoa cấp cứu cũng đã thu hút sự chú ý cùa không ít người.
Suy cho cùng với diện mạo này của Thất gia, nếu không nhìn thì là bị điên rồi.
Thậm chí có người còn đụng vào tường vì muốn nhìn thấy Thất gia mà không thèm nhìn đường.
Do va đập mạnh nên trên đầu xuất hiện một ít máu, y tá bên cạnh sững sờ vài giây mới đưa người vào khoa xử lý.
Cùng lúc đó, Thất gia đến quầy y tá: “Bác sĩ Quách Ái Hoa có ở
đây không?’