Nghe Mo An An hôi, Tiêu Clfu hit mot hai thpt sâu rôi nôi: “Me bào em vè, nôi em bây giô’ là hoc sinh lóp 11 rôi, néu không vè sê la viçc hpc.”
‘Em dä tri hoân lâu nhu’ vây rôi, sao theo kip thcyi gian mpt tuân chi>?” Mô An An hôi ngippc lai.
Tiéu Cù’u im läng.
Mp An An dpi vài phût sau rôi nôi: “Vi Tông Oinh?”
0pt nhiên nghe dén câu này cùa Mô An An, Tiéu Clfu lièn bùng no: “Em muôn vè thi lien quan gi cpu ây, buoi tôi cpu ây dà lên
may bay vê Melbourne rôi, lièn quan gi dên em. Tụi em đã tuyệt giao rồi, đến chết cũng không gặp lại!”
Tiểu Cửu nói xong liền đứng bật dậy: “Tên khốn đó có gì hay chứ. Hôm nay em nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ bảo em chơi đủ lâu rồi thì nên về thôi. Vả lại, gia đinh đã sắp xếp cho em mấy đối tượng. Hôm nay em xem hình đều thấy đẹp hơn Tống Đình!”
Mộ An An không nỏi gì, ngồi trên sofa và nhìn Tiểu Cửu than phiền một lúc lâu.
Sau khi Tiểu Cửu than xong, đột nhiên ngã người lên sofa, tâm trạng có hơi chùng xuống: “Chị An, đột nhiên em cảm thấy rất nhàm chán, cuộc sống thật tẻ nhạt. Ta đang sống vì cái gì chứ?”
Mộ An An ngồi trên sofa và đối mắt với Tiểu Cửu, cách một lúc rồi nói: “Vì dẻ tim ra đáp án
Tiểu Cửu ngập ngừng.
Mộ An An nói: “Vi để tìm ý nghĩa và đáp án của sự tồn tại.”
“Em không hiểu.” Tiểu Cửu nói.
Mộ An An đứng dậy, ngồi bên cạnh Tiểu Cửu.
Cô kéo tay Tiểu Cửu và rất nghiêm túc nói: “Cửu Cửu, chị biết hồm nay em không vui, nhưng chị An thật lòng nhắc nhỏ’ em đừng vì nhất thời bốc đồng mà chọn sai đối tượng kết hôn. Hôn nhân là cả đời, bây giờ em còn nhỏ, đừng vì sự bồng bột tuổi trẻ mà khiến em phải hối hận nhũng năm tháng sau này. Tống Đinh rất quan trọng đối với em.”
“Cậu ấy một chút cũng không..” Tiểu
Cửu định phản bác lại.
Mộ An An nắm chặt tay Tiểu Cửu và cắt ngang lời nói: “Những người bạn quan trọng cần được giũ’ lại. Đừng sợ bị từ chối, cũng đừng sợ đối phương xem thường mình. Em phải biểu lộ sự níu kéo để bản thân không phải hối hận.”
“Em mới không….em…..” Tiểu Cửu cúi
đầu, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Mộ An An mỉm cười, không tiếp tục nói mà chỉ xoa đầu Tiểu Cửu: “Em không cần vội phản bác lại chị. Tối nay khi ngủ, hãy trải lòng mình và nghĩ thật kỹ xem khi Tống Đình bên cạnh, em vui hay không vui. Khi thấy nhàm chán thì đi làm những chuyện bản thân thấy vui là được.”
Tiéu Cửu ngẩng đầu nhìn Mộ An An: “Chị An, anh Thư Khanh trước đó từng nỏi như
vậy với em.”
“Hừm?”
“Khi em bị anh Thư Khanh phát hiện đến Ngự Viên Loan, anh ấy từng nói em có thể quen biết chị là may mắn của em, nói chị là một người rất ấm áp. Chị thật sự là một người rất ấm áp.”
Cô ôm lấy Mộ An An: “Chị An, chị dạy Cửu Cửu rất nhiều và cũng giúp Cửu Cửu rất nhiều. Quen biết chị là niềm vui của Cửu Cửu.”
Mộ An An nhìn lên, cố nén nỗi đau.
Hôm nay, rốt cuộc là ngày gì vậy.
Mộ An An không muốn đau buồn như vậy, cô vỗ vai Tiểu Cửu và hỏi một câu.
“Định khi nào đi?” Mộ An An hòi.
“Lát nữa.” Tiểu Cửu đáp.
Mộ An An ôm cô vào lòng: “Nhanh vậy, đặt vé máy bay chưa?”
Tiểu Cửu khịt mũi: “Ba em sắp xếp phi cơ riêng đáp xuống sân bay Ngự Viên Loan.”
Mộ An An bất lực: “Ba em vừa nghe em quyết định về, liền cho phi cơ riêng đến, đây là sợ em chạy mất à?”
“Chị An, sao chị biết?”